CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 312

“Phương Thanh Liên bị bắt cóc, anh ấy đi cứu Phương Thanh Liên, chắc tôi cũng không cần nói bọn bắt cóc nguy hiểm đến mức nào đúng không, lần này anh ấy đi gặp nguy hiểm như thế nào cũng có thể đoán được, cậu chắc chắn không đi giúp sao?”

Nam Khuê nói xong, Lâm Tiêu vô cùng khiếp sợ nói: “Thiếu phu nhân, cô… cô nói thật sao?”

“Đương nhiên, nếu không thì còn chuyện gì có thể khiến anh ấy sốt ruột như vậy, không màng đến gì hết mà chạy đi?”

“Được, thiếu phu nhân, tôi lập tức đi, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ tổng giám đốc Lục thật tốt.”

“Ừm.”

Trước khi đi, Lâm Tiêu gọi một chiếc xe cho Nam Khuê.

Mãi cho đến khi Nam Khuê ngồi lên xe, cậu ấy mới yên tâm lái xe rời đi.

Nhưng nếu như Lâm Tiêu biết chiếc xe kia sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho dù cậu ấy có chết cũng sẽ không để thiếu phu nhân lên chiếc xe đó.

Trên xe, Nam Khuê yên lặng ngồi.

Tay cô đặt trên bụng, từ đầu đến cuối đều bảo vệ thật kĩ.

“Bảo bối, xin lỗi con, mẹ luôn hứa hẹn muốn cho con một mái nhà hoàn chỉnh, nhưng mẹ mệt quá rồi, mẹ không làm được.”

“Con nói mẹ nhát gan cũng được, nói mẹ yếu đuối cũng được, mẹ thật sự không còn dũng khí nữa rồi.”

“Bảo bối, sau này con không có cha nữa, nhưng con yên tâm, một mình mẹ cũng sẽ chăm sóc tốt cho con.”

Mặc dù trái tim đau đớn đến chết lặng nhưng nghĩ đến sinh mệnh bé nhỏ đang lớn lên trong bụng mình, Nam Khuê vẫn tràn đầy lòng tin với cuộc sống.

Vì cô luôn tin tưởng, sau khi bảo bối chào đời, cuộc đời cô sẽ thay đổi.

Nhưng Nam Khuê nằm mơ cũng không ngờ rằng, trên thế giới này lại có nhiều bất ngờ như vậy.

“Cô gái, ngồi chắc nhé.”

Đột nhiên tài xế ngồi trước kêu to một tiếng.

Nam Khuê khiếp sợ ngẩng đầu, cô vừa ngẩng đầu lên đã cảm thấy tim mình như ngừng đập.

Trong cơn mưa như trút nước, một chiếc xe tải chở hàng lớn đang điên cuồng lao về phía bọn họ, hơn nữa tốc độ vô cùng nhanh, cũng không thấy có dấu hiệu giảm tốc độ.

“Bác tài, xe đối diện…” Nam Khuê nắm chặt lấy thành xe, giọng nói run rẩy sợ hãi.

Trong giây phút đó, trong đầu cô hiện lên rất nhiều suy nghĩ: “Lục Kiến Thành, tạm biệt!”

“Lục Kiến Thành, vĩnh biệt!”

“Mẹ, con là Khuê Khuê, con đến tìm mẹ đây.”

“Bảo bối, mẹ có lỗi với con, nhưng mẹ sẽ cố gắng hết sức bảo vệ con.”

Nam Khuê cầm gối ôm đặt lên bụng, khom người xuống, cố bảo vệ bụng hết mức có thể.

Rầm một tiếng…

Tiếng va chạm vang lên mạnh mẽ, một giây sau, chiếc xe lộn mấy vòng rồi dừng lại.

Bình luận

Truyện đang đọc