Chương 918
Bây giờ anh có nhiều việc quan trọng hơn phải giải quyết, không có thời gian để đôi co với anh ta.
Khi lên xe, Lục Kiến Thành phát hiện Nam Khuê đã thay đổi vị trí ngồi.
Cô không ngồi ghế phụ nữa mà ra ghế sau ngồi.
Không chút suy nghĩ, Lục Kiến Thành liền đi đến hàng ghế sau, đồng thời nhìn về phía Nam Khuê: “Lên trước ngồi ở cạnh anh đi.”
“Không cần đâu, em ngồi đây là được rồi.”
“Khuê Khuê…” Anh nhìn cô, ánh mắt vẫn cứ dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ngữ khí lại rất cứng rắn: “Có những việc anh không muốn nói lần thứ hai, anh cũng không ngại tự mình động thủ.”
“Em đã nói rồi, em không muốn đi đâu nữa, em ngồi ở đây.” Nam Khuê cũng rất cứng đầu.
Không nói lời nào nữa, Lục Kiến Thành cúi người, trực tiếp vươn tay ôm lấy Nam Khuê.
Nam Khuê theo bản năng phản kháng, nhưng sức lực của cô căn bản không thể đấu lại anh.
Lục Kiến Thành một tay bắt lấy hai tay cô, tay kia ôm eo cô rồi bế vào lòng.
“Đồ vô lại, anh đây là đang cưỡng ép, anh buông em ra.”
Nam Khuê cũng không ngoan ngoãn chịu trói.
Hai cánh tay bị giữ chặt không thể cử động được, thì cô dùng chân động.
Dù sao, với tất cả sức lực có thể sử dụng, cô lập tức đá lung tung.
“A……”
Đột nhiên Lục Kiến Thành cau mày, hít sâu một hơi vì đau.
Rốt cuộc Nam Khuê vẫn mềm lòng, động tác cũng nhẹ nhàng lại nhưng vẫn giơ chân đá loạn xạ như trước.
“A …” Lục Kiến Thành lại kêu lên đau đớn.
Đồng thời cúi đầu, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Nam Khuê, thanh âm trầm thấp vang lên: “Ngoan nào, đừng đá nữa, có biết vừa rồi đá vào đâu rồi không?”
“Em không quan tâm, anh buông em ra.”
“Sao có thể không quan tâm chứ. Nếu đá hỏng nó rồi thì hạnh phúc nửa đời sau của em tính sao đây?”
Vừa nói xong, ánh mắt anh lập tức dời xuống dừng ở nơi nào đó.
Nam Khuê nhìn theo ánh mắt anh, nhanh chóng hiểu ra.
Cô đỏ mặt sau đó tiếp tục đánh: “Mặt dày, không biết xấu hổ.”
“Đồ xấu xa, thả em ra nhanh.”
Lần này, Lục Kiến Thành càng thêm cứng rắn hơn.
Lợi dụng lúc Nam Khuê thả lỏng cảnh giác, anh lập tức ôm cô vào lòng và đặt cô lên hàng ghế đầu.
Lại cúi người và thắt dây an toàn cho cô.
“Em không muốn thắt, anh buông em ra, em muốn ngồi ở ghế sau, em không muốn ngồi với người miệng chỉ toàn mấy lời nói dối như anh.”
Nam Khuê vẫn tức giận, không hề muốn phối hợp với anh.
“Em ngồi yên đi, chúng ta về nhà nói chuyện.” Lục Kiến Thành nhẹ nhàng dỗ dành cô.