CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 492

“Vì sao?” Nam Khuê ngơ ngác hỏi.

Cô cảm thấy dung lượng não của mình lúc này không đủ để dùng, không thể suy nghĩ như bình thường được.

“Đồ ngốc, vì anh cũng thích em!”

Câu nói này như nổ tung trong đầu Nam Khuê, phản ứng đầu tiên của cô khi nghe thấy chính là mình đang nằm mơ.

Nếu không thì sao cô lại nghe được câu nói này chứ?

Thích cô?

Lục Kiến Thành thích cô thật sao?

Mười năm, đây dường như là chuyện cô nằm mơ cũng không dám nghĩ.

Lúc gả cho anh, cô chỉ hi vọng hai người có thể cùng ở bên nhau, cùng nhau đi hết cuộc đời này, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh cô đã cảm thấy đó là sự vui sướng và thỏa mãn vô cùng lớn đối với mình.

Sau đó khi thấy được sự cưng chiều và che chở của anh đối với Phương Thanh Liên, cô càng không dám mơ mộng hão huyền.

Nhưng bây giờ anh lại đang tự mình nói thích cô.

Nam Khuê lập tức ngẩn người, cô gần như không thể suy nghĩ nổi.

Một lúc lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Nhưng mà người anh thích không phải là…”

Cô còn chưa nói xong thì Lục Kiến Thành đã cắt lời: “Khuê Khuê, đó là quá khứ, anh biết, quá khứ anh đối xử với em không tốt, luôn khiến em đau lòng, khiến em tổn thương, nhưng bây giờ không như vậy, anh hiểu rõ, người anh thích là em.”

“Xin lỗi em, anh không nên làm nhiều chuyện sai như vậy, càng không nên tổn thương em.”

Nói rồi Lục Kiến Thành cầm lấy tay cô đưa lên môi hôn.

“Trách anh, đều do anh. Lúc em nói ly hôn, em có biết anh đau lòng đến mức nào không? Anh không muốn rời xa em chút nào, nhưng em đã quyết tâm, em kiên định như vậy, thậm chí anh còn nghĩ đến chuyện sẽ dùng cách không tử tế để giữ em lại, chỉ cần giữ em lại bên cạnh anh là được rồi.”

“Nhưng mà Khuê Khuê, dù là ngày trước hay bây giờ, anh đều không muốn ép buộc em.”

“Anh biết anh làm sai, em đang trách anh, em muốn anh làm gì cũng được, nhưng đừng không để ý đến anh.”

Nam Khuê mở to mắt, nếu như không phải bản thân nghe thì cô cũng không dám tin vào tai mình.

Đây là cảnh mà cô đã mơ không biết bao nhiêu lần.

Nhưng khi mọi chuyện xảy ra cô lại không biết nên phản ứng như thế nào.

Lúc lâu sau cô mới tìm lại được suy nghĩ của mình, một giây sau cô ngẩng đầu lên, đôi mắt lập tức ướt ướt, sau đó nước mắt lập tức rơi xuống.

Mười năm.

Cô yêu anh mười năm.

Gả cho anh, cũng rời xa anh.

Ngay lúc cô cho rằng tất cả đều là vở kịch do một mình mình đóng vai thì anh lại nói với cô rằng anh cũng thích cô.

Bình luận

Truyện đang đọc