CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1378

Tiểu Niệm Khanh chớp chớp mắt hỏi: “Mẹ ơi, cha đã đi nhiều ngày rồi, khi nào cha mới về vậy ạ?”

“Sắp rồi.”

Với trái tim bị bóp nghẹt, Nam Khuê chỉ có thể nói ra hai từ này.

“Nhưng con nhớ cha quá, mẹ ơi, chúng ta gọi video cho cha rồi nói cho cha biết tin tốt nay đi.”

Nghe thấy lời này, trái tim của Nam Khuê lập tức đập nhanh.

Sắc mặt của cô nhanh chóng trở nên trắng bệch, tốc độ nhanh đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Niệm Khanh, cha đang ở nước ngoài, thời gian ở nước ngoài không giống với ở nước ta, có chênh lệch múi giờ.”

“Mẹ ơi, chênh lệch múi giờ là gì ạ?”

“Chênh lệch múi giờ chính là, ở bên chúng ta đang là ban ngày, nhưng bên cha đang là nửa đêm rồi, thế nên bây giờ cha chắc chắn là đang ngủ rồi, nếu như bây giờ chúng ta gọi điện video cho cha thì sẽ làm cha tỉnh giấc đấy.”

“Dạ.” Tuy rằng có chút thất vọng, nhưng tiểu Niệm Khanh vẫn gật đầu: “Vậy thôi ạ, vậy để lần sau khi bên cha và chúng ta đều là ban ngày thì chúng ta hay gọi video cho cha.”

“Được.” Nam Khuê gật đầu.

Không dễ mới qua được chuyện khó khăn này.

Nhưng tiếp sau đó, lời nói của Tư Mặc lại tiếp tục làm khó Nam Khuê.

“Mẹ ơi, không biết ông nội và bà nội sao rồi? Bà nội nói sẽ làm cơm cho chúng con nhưng rồi lại quên, nói đến đón chúng con rồi cũng quên luôn, hơn nữa bà nội và ông nội tối hôm qua đều không về nhà.”

“Tư Mặc và Niệm Khanh nhớ ông bà nội rồi hả?”

“Dạ, điều đó là đương nhiên rồi ạ.” Hai bạn nhỏ đồng thời gật đầu.

Nam Khuê nhìn hai cậu bé, trong lòng đang đấu tranh tư tưởng mãnh liệt.

Có nên nói không?

Nếu như hai đứa biết thì chúng nhất định sẽ rất buồn, sẽ khóc mất.

Nhưng, nếu như không nói cho chúng biết thì còn có thể giấu được bao lâu đây?”

Biết Nam Khuê đang rất khó xử, Lâm Tư Vũ liền đi tới dắt lấy tay hai cậu bé, đồng thời nói: “Mẹ đang hơi mệt rồi, các cháu để mẹ và em gái nghỉ ngơi một lát nhé, bây giờ các cháu về nhà trước đi, ngày mai lại tới thăm mẹ nhé, được không?”

Tuy rằng rất không nỡ, nhưng hai bạn nhỏ nhìn Nam Khuê một cái rồi vẫn là gật đầu.

“Vâng ạ, vậy mẹ nghỉ ngơi đi nhé, ngày mai bọn con tan học rồi lại đến thăm mẹ ạ.”

Nam Khuê dịu dàng vuốt ve má của hai cậu bé, vô cùng không nỡ: “Ngoan, mấy ngày này nhất định phải nghe lời cô út đấy, biết chưa hả?”

“Dạ, mami, mẹ chăm sóc tốt cho bản thân và em gái là được rồi ạ, bọn con đã rất lớn rồi, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”

Sau khi hai cậu bé rời đi, Nam Khuê liền gọi điện cho Lục Minh Bác.

“Cha, hôm nay Tư Mặc và Niệm Khanh đến bệnh viện rồi, bọn trẻ còn hỏi về mẹ và cha nữa, con rất mâu thuẫn, con không biết có nên nói cho bọn trẻ biết không?”

Đầu dây bên kia cũng im lặng.

Bình luận

Truyện đang đọc