Chương 387
Một nổi đau nho nhỏ, chua xót, nhẹ nhàng trèo lên trái tim cô.
Không quá kịch liệt, lại làm cho toàn bộ ngực cô đều chua xót và khó chịu.
Hít sâu một hơi, Nam Khuê chớp chớp mắt, nhẫn tâm nói: “Chúng ta đều đã nghĩ kỹ rồi, xin hãy làm thủ tục giúp chúng tôi.”
Nhân viên công tác lại nhìn về phía Lục Kiến Thành: “Nhà trai thì sao? Anh có đồng ý ly hôn không?”
Đôi mắt thâm thúy của Lục Kiến Thành nhìn sang, một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi nói, ngực bị kẹp lấy đau đớn.
Anh nói: “Theo ý cô ấy, tôi không phản đối.”
Khi mấy chữ này rơi vào tai Nam Khuê, cô tan rã.
Đồng ý rồi.
Cuối cùng anh cũng đồng ý!
Những lời này, đã làm cho cuộc hôn nhân này cuối cùng cũng kết thúc.
Cô cho rằng, cô sẽ vui vẻ, dù sao đây cũng là khoảnh khắc cô chờ đợi nhiều ngày như thế
Tuy nhiên, cuối cùng anh cũng gật đầu đồng ý, dường như cô không có vui như cô đã nghĩ.
Thì ra, cô vẫn không nỡ.
Thật sự không nỡ.
Ngay sau đó, một dấu thép được đóng dấu, nhân viên thu hồi hai “giấy chứng nhận kết hôn” màu đỏ, thay vào đó đưa cho họ “giấy chứng nhận ly hôn”.
Nam Khuê nhận lấy, tự mình cầm một quyển, đưa quyển kia cho Lục Kiến Thành.
“Không có tác dụng gì, em cầm đi, anh không cần.” Lục Kiến Thành nhìn thoáng qua, thản nhiên nói.
Trong lòng anh rất phiền, chỉ cần vừa nhìn thấy quyển sổ đỏ này, nghĩ đến ba chữ “giấy ly hôn” phía trên sẽ phát hoảng, trong lòng chẳng có chút vui sướng nào.
Bàn tay Nam Khuê đưa qua chợt cứng ngắc, lại từ từ thu lại.
Giấy chứng nhận ly hôn mà anh cũng không muốn nữa, cho nên kết hôn với cô thật sự tồi tệ.
Cũng tốt, cắt đứt sạch sẽ.
“Tôi đi toilet một chút.”
Vẫn nhịn đến toilet, hai tay cầm nước rửa mặt, Nam Khuê mới không cần ngụy trang nữa, không kiêng nể gì mà khóc ra.
Nước mắt, trộn lẫn với những giọt nước rửa mặt, lặng lẽ chảy trên má cô.
Cô đưa tay, sờ sờ trái tim.
Có đau không? Hóa ra không nhẹ nhõm như cô tưởng tượng, mà rất đau, cái kiểu đau đến rỉ máu;
Có nỡ không?
Mười năm rồi, giây phút này đã trở thành người xa lạ.
Cô rốt cục vẫn mất đi anh, lúc này đây, hoàn toàn không giữ lại bất kỳ suy nghĩ nào.
Nam Khuê rửa mặt mình hết lần này đến lần khác, mãi cho đến khi trên mặt không còn nước mắt chảy xuống nữa, quên đi cảm giác khóc, cô mới dừng lại.
Cô ngẩng đầu lên, khi nhìn mình trong gương, cố gắng nở một nụ cười, lẩm bẩm: “Nam Khuê à, cười một chút đi, đã yêu mười năm rồi, giữ bảy năm, kết hôn hai năm, mày cũng không thể nắm giữ được trái tim anh ấy, không phải mày không đủ cố gắng, mày đã rất cố gắng rồi.”