Chương 1423
Quý Dạ Bạch vừa nói xong câu đó, không nghĩ tới Hạ Nhu lắc đầu nguầy nguậy: “Không, Dạ Bạch, mẹ ở đây mọi thứ đều ổn.”
“Chuyện này đều là do một mình mẹ gây ra, đầu óc mẹ mê muội không phân biệt đúng sai, là mẹ sai rồi, và không liên quan đến ai cả”
“Sai lầm là do mẹ mắc phải, tội trạng cũng là do mẹ vi phạm, mẹ chủ động nhận tội, bằng lòng gánh chịu hết tất cả hậu quả, cho nên con không cần bôn ba vì mẹ.”
“Chờ sau khi tội ác của mẹ được tuyên án, con lập tức rời khỏi nơi này, cao chạy xa bay, cả đời cũng đừng trở về nữa.”
Lời nói của Hạ Nhu nằm ngoài dự liệu của Quý Dạ Bạch.
Nếu là trước kia, bà ta nhất định sẽ liều mạng muốn ra ngoài .
Thậm chí sẽ tiếp tục trả thù người nhà họ Lục.
Nhưng lần này, không nghĩ tới bà ta lại tình nguyện buông bỏ hết tất cả.
“Mẹ, có phải mẹ bị kích thích gì không?” Quý Dạ Bạch hỏi.
Hạ Nhu lắc đầu: “Không có, chỉ là trải qua những chuyện này, mẹ tỉnh ngộ rồi, cuối cùng cũng hiểu được, dưa ép không ngọt, có vài thứ không thuộc về mẹ con chúng ta, cho dù có tính kế đến đâu, suy cho cùng cũng không thuộc về chúng ta.”
“Mấy năm nay, đều là mẹ hại con. Con luôn sống vì mẹ, những ngày sau này, con nên sống cho chính mình.”
“Đồng ý với mẹ, nhất định không được làm cái cả, là mẹ tự nguyện tự thú.”
Lúc rời đi, Quý Dạ Bạch mấy lần quay đầu nhìn về phía Hạ Nhu.
Anh ta nghĩ, mẹ anh ta chắc là còn chưa biết bà ngoại đã tới, cũng chưa biết bà ngoại vì cứu bà ta mà trả giá như thế nào, thiết kế một cục diện tỉ mỉ cỡ nào.
Nếu không, bà ta có thể sẽ thay đổi suy nghĩ của mình.
Nhìn bóng lưng Quý Dạ Bạch rời đi, Hạ Nhu che môi, nước mắt rơi lã lã.
“Dạ Bạch”
Bà ta dùng giọng nói chỉ có mình mới có thể nghe thấy thấp giọng gọi.
Bà ta bóp tay, cố nén xúc động trong lòng, nếu không bà ta sợ mình sẽ liều lĩnh xông tới.
“Dạ Bạch”
Nhưng mà, mặc dù có kìm nén thế nào, tại thời khắc bóng dáng Quý Dạ Bạch sắp rời đi, bà ta vẫn nhịn không được gọi lớn tiếng.
“Dạ Bạch, những ngày không có mẹ ở bên cạnh, con nhất định phải tự chăm sóc bản thân.”
“Đừng trở về, không bao giờ trở về nữa, rời khỏi nơi này, đi càng xa càng tốt.”
Quý Dạ Bạch quay đầu lại, ánh mắt tràn ngập sự luyến tiếc, không nói lời nào.
Tay Hạ Nhu bất lực nắm lấy trên không trung, sau đó buông xuống.
Khi nhận được điện thoại của Quý Dạ Bạch, Chu Tiễn Nam không nghĩ tới.
“Cảnh sát Chu, có thời gian không? Tôi mời uống cà phê.”
“Địa chỉ.”
Chu Tiễn Nam nhanh chóng chạy tới.
Lúc anh ấy đến, Quý Dạ Bạch đã đến rồi, ngay cả cà phê cũng đã gọi xong.