Chương 319
Lúc bế cô gái ở trên đất lên, khi thấy rõ mặt cô, trái tim Chu Tiễn Nam cứng lại.
Nam Khuê?
Sao lại là cô?
Người bị tai nạn xe cộ lại là cô.
Chu Tiễn Nam cố gắng bình ổn lại trái tim đang điên cuồng đập loạn của mình, anh ấy vừa vỗ mặt cô vừa lớn tiếng gọi: “Nam Khuê, tỉnh… Mau tỉnh lại…”
“Nam Khuê, tỉnh lại.”
Anh ấy nhanh chóng mang Nam Khuê vào xe, đồng thời nói với Đỗ Bằng: “Cô ấy bị thương rất nghiêm trọng, có khả năng nguy hiểm đến tính mạng, tôi cần mang cô ấy đến bệnh viện ngay.”
“Tôi đã xem qua vết thương của tài xế, dù hôn mê nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, cậu ở đây đợi 120 đến.”
“Được rồi sếp, anh cẩn thận một chút.”
Đỗ Bằng vừa dứt lời đã thấy Chu Tiễn Nam ôm cô gái trong ngực lên xe, sau đó lập tức lái xe đi.
Lúc này cậu ấy còn không biết cô gái Chu Tiễn Nam ôm trong ngực là Nam Khuê.
Chu Tiễn Nam nhấn ga, nhanh chóng lái xe đi.
Hôm nay mưa rất to, đêm cũng đã khuya, trên đường gần như không có xe.
Nhưng thời tiết như vậy cũng không làm khó được Chu Tiễn Nam, kĩ thuật lái xe của anh ấy vẫn tốt như cũ.
Tay anh ấy run run, anh ấy nhấn điện thoại gọi cho Chu Cẩm.
Vì mưa to nên Chu Cẩm đi ngủ rất sớm, giọng cô ấy vẫn còn ngái ngủ: “Này, nửa đêm không ngủ được chạy đến quấy rầy chị à, tốt nhất em nên có chuyện quan trọng cần nói vào giờ này.”
“Vâng, chị, chuyện gấp, vô cùng quan trọng.” Chu Tiễn Nam bình thường vẫn luôn bình tĩnh nhưng bây giờ lại có chút run rẩy.
Chu Cẩm lập tức nhận ra điều này: “Sao vậy? Tiễn Nam, có phải em bị thương khi làm nhiệm vụ không?”
Chu Tiễn Nam bị thương là điều mà nhà họ Chu sợ nhất.
“Chị, không phải em, chị đừng lo lắng, nhưng bây giờ em cần chị giúp, em nhớ chị có bạn thân là giáo sư khoa sản, chị gọi giúp em một cuộc, em có người bạn cần cô ấy đích thân chẩn trị, em đang trên đường đến.”
“Tình hình thế nào?” Chu Cẩm không hiểu gì nên tất nhiên muốn hỏi.
“Nói ra rất dài, chị lập tức sắp xếp giúp em đi.”
Nhận ra được sự vội vàng của Chu Tiễn Nam, Chu Cẩm không hỏi tiếp, vội vàng nói: “Được, em đừng gấp, chị lập tức đi sắp xếp cho em.”
“Cảm ơn chị.”
Sau khi cúp điện thoại, Chu Tiễn Nam nhìn Nam Khuê, tiếp tục cao giọng gọi cô: “Nam Khuê, tỉnh lại đi.”
“Nam Khuê, đừng ngủ, tỉnh lại đi…”
Lúc này cô nên tỉnh táo, ý chí sống sót càng mạnh thì nguy hiểm càng thấp, khả năng sống tiếp càng lớn hơn.
Cho nên anh ấy muốn đánh thức cô, nhất định phải đánh thức cô.
Trên đường đến bệnh viện, Chu Tiễn Nam không ngừng gọi tên Nam Khuê.
Trong lúc mê mang, Nam Khuê cảm thấy người mình như ấm hơn, xung quanh rất ấp áp và mềm mại.