CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

 

Chương 154

“Mỗi đêm em đều không ngủ được, bất kể là mở mắt hay nhắm mắt lại, trong đầu em đều là anh.”

Một người đàn ông nhẫn tâm đến đâu khi đối mặt với người phụ nữ đang khóc kể để bày tỏ tình yêu và nỗi nhớ, cũng không thể thờ ơ, lạnh như sắt.

Lục Kiến Thành cũng không ngoại lệ.

Rốt cuộc anh cũng mềm lòng.

Anh đi lên đặt tay Phương Thanh Liên vào chăn, đắp chăn cho cô ta: “Ngủ đi, anh tạm thời sẽ không đi.”

“Thật sao?” Phương Thanh Liên vui mừng hỏi, trên gương mặt đều là vui vẻ và thỏa mãn.

“Ừm.”

Mưa bên ngoài cửa sổ, càng lúc càng lớn.

Lục Kiến Thành nghe thấy tiếng sấm, mày nhíu chặt.

Rõ ràng lúc anh đi, thời tiết vẫn còn rất bình thường, dự báo thời tiết cũng không nói hôm nay sẽ có mưa.

Không ngờ chỉ trong chốc lát trời đã mưa to.

Nam Khuê sợ nhất là sấm sét.

Cô ở nhà một mình, cũng không biết có ngủ ngon hay không.

Lại nhìn về phía Phương Thanh Liên đang nằm trên giường bệnh, Lục Kiến Thành rơi vào tình thế khó xử.

Lúc này, Nam Khuê đang ở trên xe.

Tiếng sấm vang lên một lúc, cô dứt khoát ra khỏi cửa, bắt một chiếc xe.

Cô sẽ đi tìm Niệm Niệm, ở lại đó một đêm.

Nếu không, cô sợ mình sẽ không vượt qua được đêm nay.

Vội vàng đi ra ngoài, cô quên cầm điện thoại di động.

Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, Nam Khuê bỗng nhiên nhớ tới cô không chỉ không cầm theo điện thoại di động, ngay cả ô cũng quên mang theo, bởi vì lúc cô ra ngoài trời vẫn chưa mưa.

Đèn đường mờ ảo, trên đường mưa to, cả đoạn đường đều không có mấy chiếc xe, tất cả các tòa nhà đều như bóng mờ, hoàn toàn không nhìn rõ.

Nam Khuê ôm lấy chính mình, một mình ngồi ở phía sau xe.

Chỉ là sau đó, cô mới cảm thấy hơi sợ hãi.

Trong đầu, bỗng nhiên không khống chế được nhớ tới những thảm án xảy ra trong xe taxi.

Nam Khuê càng nghĩ càng sợ hãi, cũng tự ôm bản thân càng ngày càng chặt.

May mắn cô nhớ rõ khu chung cư của Niệm Niệm, đến khu chung cư, cô đưa tiền, đẩy cửa xe liền điên cuồng chạy vào trong khu chung cư.

Bởi vì lối vào của khung chung cư cách cửa thang máy còn một khoảng, Nam Khuê không có ô, chỉ có thể chạy trong mưa.

Chạy thẳng đến cửa thang máy, vào thang máy đi lên, khi chuông cửa vang lên, Nam Khuê mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà, khi nhìn thấy Hoắc Ti Yến mở cửa, Nam Khuê lập tức bị sốc.

Hoắc Ti Yến, anh ta?

Trễ như thế này, sao anh ta lại ở chỗ Niệm Niệm?

Nam Khuê đã sớm không còn là con gái nhỏ, có một số việc cô hiểu.

Bình luận

Truyện đang đọc