Chương 246
“Không cần phải nói mấy cái câu không có này với tôi, Phương Thanh Liên, tôi hiểu rõ bộ mặt thật của cô, tôi nói một câu thôi, tránh xa con trai tôi ra, nếu không tôi không chắc bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Ngữ khí của Vân Thư vô cùng cứng rắn, sau đó một tiếng phịch đột nhiên vang lên.
“Dì…” Phương Thanh Liên khóc to, trực tiếp quỳ xuống trước mặt bà.
“Dì, trước mặt ngài con không dám nói dối, con thật sự yêu Kiến Thành, con muốn ở bên anh ấy, chúng con thật lòng yêu nhau, con van xin dì thành toàn cho chúng con!”
“Dù dì có yêu cầu gì con cũng đều sẽ đáp ứng!”
Phương Thanh Liên khóc đến kinh thiên động địa, người khác không biết còn nghĩ rằng cô ta bị Vân Thư đánh nữa.
Vân Thư hít một hơi lạnh, da mặt con bé này dày vượt qua cả tưởng tượng của bà.
“Yêu cầu của tôi chỉ có một, cách xa con trai của tôi ra.”
Nói xong Vân Thư nhìn vệ sĩ bên ngoài: “Lập tức làm đi.”
Vệ sĩ nhanh chóng kéo cánh tay Phương Thanh Liên, một người khác đẩy xe lăn của cô ta đến, đem cô ta đẩy ra ngoài.
Phương Thanh Liên tất nhiên không đồng ý, điên cuồng giãy dụa: “Buông ra, mấy người muốn đưa tôi đi đâu?”
“Để cô rời khỏi đây một thời gian, để cô tỉnh táo lại.”
“Không, con không muốn, Kiến Thành ở đây, con phải bên cạnh anh ấy, con không muốn đi đâu cả.”
Lúc này Lục Nhu cũng chạy lên, đáng thương cầu xin Vân Thư: “Bác gái, sức khỏe của chị Thanh Liên rất yếu, không chịu được giày vò, xin bác thả chị ấy đi.”
Vân Thư trực tiếp lạnh lùng nhìn qua cô ta: “Nếu không nỡ thì cô có thể đi cùng.”
Lục Nhu lập tức bị dọa cho ngậm miệng.
Cuối cùng Phương Thanh Liên bị cưỡng ép lôi đi.
Trước khi đi Vân Thư nhìn về phía Lục Nhu: “Đừng có nghĩ đến chuyện ở cùng một chỗ với cô ta để gây sóng gió, Lục Nhu, nể tình cô là người nhà họ Lục, từ trước đến giờ tôi vẫn còn đang đối xử nhân từ với cô đấy.”
“Nhưng nếu như cô làm ra bất kỳ chuyện gì ảnh hưởng đến nhà họ Lục, làm chuyện gì tổn thương Nam Khuê, chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
Nói xong bà đi xuống phòng khách ở dưới tầng.
Trong phòng, Lục Kiến Thành và Lục Minh Bác đang giương cung bạt kiếm lên với nhau.
Khí thế của hai người đều vô cùng mạnh mẽ, ai cũng không chịu nhượng bộ nửa bước.
Lúc Vân Thư đi vào, đột nhiên bà nghe thấy một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên.
Lúc ngẩng đầu thì tay Lục Minh Bác đã rơi xuống mặt Lục Kiến Thành, khóe miệng anh nhanh chóng chảy máu.
Lục Kiến Thành đưa tay lau máu tươi chảy xuống từ khóe miệng.
Anh cười cười, khinh thường nhìn về phía Lục Minh Bác: “Ông cũng chỉ có chút thủ đoạn này mà thôi.”
“Lục Kiến Thành, anh nhìn lại mình đi… Anh biến thành cái dạng gì rồi?”
“Không phải tôi đang học ông sao? Thượng bất chính hạ tắc loạn (1), ông có tư cách gì để nói tôi?” Lục Kiến Thành cười, trong nụ cười không có chút trói buộc và đàng hoàng nào.
(1) Người trên mà không tử tế thì người dưới tất sẽ làm loạn, cướp bóc, càn quấy. Ý tương đương với dột từ nóc dột xuống