Chương 1227
Lúc này, bác gái Chu đi tới: “Phu nhân, ngọc trai màu hồng này rất đẹp, rất tôn lên màu da của bà, không phải lúc trước bà còn nói đã vừa ý một sợi dây chuyền sao, theo như tôi thấy, sợi dây chuyền này của lão gia quả thực đã tặng vào trong lòng bà rồi.”
“Phu nhân, chuỗi ngọc trai hiếm có như vậy, bà nên nhận đi!”
Lục Minh Bác cũng vội nói: “Phải đấy, bà đeo vào chắc chắn rất đẹp.”
“Ừm!”
Lúc này Vân Thư mới nhẹ nhàng đáp.
Lục Minh Bác gật đầu ngay lập tức, ông ấy rất vui mừng nói: “Được, tôi đeo vào cho bà.”
Dứt lời, ông ấy liền vòng ra phía sau Vân Thư.
Chẳng mấy chốc, sợi dây chuyền đó đã hoàn hảo xuất hiện trên cổ Vân Thư.
Làn da của bà rất trắng, tuy đã có tuổi nhưng chăm sóc cực kỳ tốt, dưới sự nổi bật của ngọc trai màu hồng, trông bà càng thêm hồng hào và đầy đặn, trong màu trắng lộ ra màu hồng.
“Rất đẹp!”
Lúc này, Lục Minh Bác nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền ngay cổ bà, không chút do dự khen ngợi.
“Đừng tưởng rằng chỉ một sợi dây chuyền là đã có thể mua chuộc được tôi.” Khôi phục lại vẻ lạnh lùng lúc trước, Vân Thư hắng giọng nói.
“Tôi không nghĩ như thế, chỉ cần bà thích là được.”
“Sao Kiến Thành còn chưa về?” Vân Thư đi về phía bàn ăn, đổi chủ đề.
Đúng lúc này, người giúp việc trong nhà chạy nhanh vào.
Bởi vì chạy quá nhanh nên suýt nữa đụng vào Vân Thư, may mà Lục Minh Bác kịp thời kéo bà lại, che chắn bà ở phía sau.
“Có chuyện gì? Sao lại hấp tấp như vậy?”
“Lão… lão gia, phu nhân, thiếu… thiếu gia cậu ấy… cậu ấy về rồi!” Người giúp việc mở to mắt, thở hồng hộc nói.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thì quả thực cô ấy không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
“Vốn dĩ hôm này Kiến Thành sẽ trở về, việc này có gì đáng ngạc nhiên đâu?”
“Không… không phải. Không chỉ thiếu gia, mà còn… còn có thiếu phu nhân, tôi thấy thiếu phu nhân cũng trở về.”
Vân Thư nghe vậy, lập tức nắm lấy cánh tay cô ấy, kích động hỏi: “Cô vừa nói cái gì? Thiếu phu nhân…? Lẽ nào cô không biết thiếu phu nhân đã chết rồi sao?”
“Phu nhân, tôi không gạt bà đâu, thật sự là thiếu phu nhân, chắc chắn tôi sẽ không nhận nhầm.”
“Nhưng mà người đã chết, làm sao có thể sống lại được?” Vân Thư thì thầm.
Ngay sau đó, bà nghĩ đến Tiểu Sảng.
Phải nói rằng, cô gái đó thật sự quá giống Nam Khuê.
Nếu dưới sự giúp đỡ của ánh đèn và một số điều kiện khác, thì gần như có thể làm giả thành thật.
“Người đó không phải là thiếu phu nhân, chỉ là trông có hơi giống con bé thôi, cô nhìn nhầm rồi.” Ngay lập tức, Vân Thư bình tĩnh nói.
Trong lòng bà, đã tin chắc rằng “Thiếu phu nhân” trong miệng người giúp việc chính là “Tiểu Sảng”.