CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 917

Quý Dạ Bạch nói đó là con của anh ta, vậy Kiến Thành thì sao? Tại sao anh không phản bác?

Tại sao?

Hung hăng nắm chặt lấy tay mình, Nam Khuê tự hỏi chính mình.

Đầu óc cô trở nên trống rỗng.

Sau một vài phút, cô nghĩ ra điều gì đó sau đó đột nhiên cười tự giễu.

Cô mím môi, ngay cả khóe miệng cũng tràn đầy bi thương.

À… cô hiểu rồi.

Hóa ra từ đầu đến cuối anh chưa bao giờ tin cô.

Cho đến bây giờ, anh vẫn nghĩ cô và Quý Dạ Bạch đã xảy ra chuyện gì.

Thậm chí anh còn nghĩ rằng đứa bé trong bụng cô là của Quý Dạ Bạch.

Nực cười!

Quả thực là nực cười!

Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, Lục Kiến Thành quay người lại liền nhìn thấy Nam Khuê đang đứng cách đó không xa.

Nhìn thấy cô cắn môi và sắc mặt tái nhợt, lòng anh bắt đầu trầm xuống.

Không quan tâm đến Quý Dạ Bạch, Lục Kiến Thành lập tức chạy đến bên cạnh Nam Khuê.

“Khuê Khuê, em nghe anh giải thích.” Giọng anh lộ rõ vẻ hoảng loạn và sốt ruột.

“Em sẽ không đi, anh yên tâm, em sẽ nói chuyện với anh, anh cứ giải quyết xong mọi chuyện với anh ta trước đi, em ở trong xe chờ anh.”

Nam Khuê xoay người, kiên quyết đi về hướng chiếc xe.,

Thời gian từng chút một trôi qua, lòng cô cũng càng ngày càng tĩnh mịch.

Cô cứ tưởng rằng mình sẽ giống như lúc trước, sẽ khóc lóc điên cuồng.

Nhưng không.

Lúc này đây, cô cực kỳ bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức chính cô còn cảm thấy bất ngờ và sợ hãi.

Lục Kiến Thành và Quý Dạ Bạch vẫn giằng co đứng đó, không ai chịu nhường ai.

“Quý Dạ Bạch, không cần nói với tôi mấy câu vô nghĩa nữa, tôi chỉ nói duy nhất một câu này, mặc kệ là đứa bé trong bụng Khuê Khuê có phải của cậu hay không, cho dù là Khuê Khuê hay là đứa bé, tôi đều sẽ không giao cho cậu.”

“Nếu cậu có thể bỏ cuộc rời khỏi cuộc sống của chúng tôi, tôi sẽ giữ lại thể diện cho cậu. Nhưng nếu cậu cứ mơ tưởng những thứ không thuộc về mình thì tôi sẽ khiến cậu và mẹ cậu trở lại cuộc sống trước kia, chỉ có hai bàn tay trắng, không có gì để sống.”

Quý Dạ Bạch cười lạnh: “Dựa vào gì chứ? Lục Kiến Thành, anh tưởng rằng tôi vẫn là tôi của trước kia, không có gì trong tay, có thể để anh tùy ý quyết định số phận của mình hay sao? Bây giờ không trước kia nữa rồi, tôi sớm đã không còn là tôi của ngày đó.”

“Vậy thì sao, với sức của cậu, muốn chống lại nhà họ Lục thì cũng như đi tìm đường chết thôi.” Ánh mắt Lục Kiến Thành lạnh lẽo hướng về phía anh ta.

“Thế sao?” Quý Dạ Bạch hừ lạnh, buồn cười nhìn anh: “Anh đừng quá tự tin, cũng đừng quá coi trọng bản thân.”

“Vậy thì chống mắt lên chờ xem.”

Nói xong những lời này, Lục Kiến Thành còn không thèm liếc mắt nhìn anh ta nữa, lập tức chạy nhanh về phía trước.

Bình luận

Truyện đang đọc