Chương 1204
“Đương nhiên là con muốn chứ.” Cậu bé ra sức gật đầu, trong ánh mắt lập tức lóe lên một tia sáng rực rỡ và đầy hi vọng.
Nhưng rất nhanh, tia sáng đó đã bị dập tắt rồi.
Cuối cùng, lại biến thành sự thất vọng không thể giấu được: “Nhưng mà, có thể có ngày đó không?”
“Mẹ đã đưa con đi đến bệnh viện rất nhiều lần, con biết bệnh của con rất nghiêm trọng, nhưng con không muốn đến bệnh viện một chút nào.”
Nghe thấy những lời này, trong lòng Nam Khuê lại cảm thấy vừa đau lòng vừa khó chịu.
Niệm Khanh của cô, tuổi còn bé như vậy đã phải chịu đựng quá nhiều nỗi đau mà nó đáng lẽ ra không nên phải chịu.
Nhưng cho dù có như vậy đi chăng nữa, trong suốt năm năm nay cậu bé chưa từng kêu đau kêu khổ một lần nào.
Nếu như không phải vì có cái ôm của cha, cậu bé chắc chắn cũng sẽ không nói ra sự yếu đuối và sợ hãi của mình.
“Cha ơi, chúng ta đừng đi bệnh viện có được không?” Chớp mắt, Niệm Khanh lại nhẹ nhàng hỏi cha một lần nữa với đầy hi vọng.
“Niệm Khanh có thể nói cho cha biết tại sao con không muốn đi bệnh viện không?” Lục Kiến Thành nhẹ giọng hỏi.
“Con không thích phòng bệnh ở trong đó, nó vừa trắng lại vừa lạnh, không ấm áp một chút nào cả. Con cũng không thích mùi của thuốc khử trùng trong đó, nó rất khó ngửi.”
Lục Kiến Thành gật đầu: “Được, nếu như Niệm Khanh đã không muốn đi, vậy thì chúng ta sẽ không đi nữa, tối nay cha sẽ đưa con tới một khách sạn trẻ em ở, có được không?”
Nghe thấy câu trả lời này, tiểu Niệm Khanh liền vô cùng vui vẻ, chỉ còn thiếu nước nhảy cẫng lên thôi.
Nam Khuê nhìn thấy bộ dạng hoa chân múa tay vui vẻ của cậu bé, trong lòng lại vừa mừng vừa lo.
Không đến bệnh viện?
Vậy thì làm sao được chứ?
Bệnh của Niệm Khanh vẫn còn phải chữa trị mà.
Nhưng Lục Kiến Thành đã kịp thời trao cho Nam Khuê một ánh nhìn trấn an, thế nên cho dù trong lòng Nam Khuê có lo lắng và hoài nghi nhiều hơn nữa thì cũng phải kìm xuống trước đã.
Tới khách sạn trẻ em, khi nhìn thấy cách bày trí vô cùng thú vị bên trong, Niệm Khanh liền lập tức bị thu hút.
Bởi vì quá phấn khích, cậu bé liền chạy nhanh vào bên trong xem hết một vòng khách sạn.
Cuối cùng, hết lời khen ngợi: “Cha ơi, sao cha tìm được chỗ này vậy, ở đây thú vị quá đi, nhiều trò chơi quá đi, sau này cha đưa con tới đây nữa nhé, có được không?”
Lục Kiến Thành nuông chiều xoa xoa tóc cậu bé: “Được chứ, đương nhiên là được rồi.”
Sau bữa tối, Tư Mặc và Niệm Khanh đã có một khoảng thời gian vui chơi tuyệt vời trong sân chơi dành cho trẻ em được xây dựng trong phòng.
Nhưng Nam Khuê lại tràn đầy lo âu.
Rót một ly rượu vang, cô đứng ngoài ban công, một bên hóng gió, một bên uống rượu.