CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 410

Càng nhìn càng thấy nhớ.

Lúc này Hoắc Ti Yến cầm điện thoại lên gọi video call cho Lâm Niệm Sơ.

Lâm Niệm Sơ vốn đang chơi rất vui với Nam Khuê, hai người đang nắm tay nhau nghịch nước, vừa nghe thấy tiếng video call, cô ấy buông tay Nam Khuê ra: “Khuê Khuê, cậu chờ một chút, tớ nhận cuộc gọi video.”

Sau khi kết nối cô ấy mới phát hiện là Hoắc Ti Yến gọi.

Đây không phải là điểm chính, quan trọng là mắt Lâm Niệm Sơ rất tinh, cô ấy chỉ liếc mắt đã thấy Lục Kiến Thành bên cạnh anh ấy.

Lúc này nụ cười trên mặt cô ấy biến mất, ngữ khí cũng trở nên lạnh lùng: “Làm sao?”

“Không vui sao? Sao vẻ mặt lại như vậy?” Hoắc Ti Yến quan tâm hỏi.

Lâm Niệm Sơ muốn nói đúng là không vui chút nào, hơn nữa trong lòng cô ấy còn vô cùng khó chịu là đằng khác.

“Không có chuyện gì lại gọi video cho tôi, không uống rượu với anh em tốt của anh đi, có phải bây giờ anh ta vui vẻ lắm không, các anh đang tổ chức tiệc ăn mừng, high lắm chứ gì?”

Hoắc Ti Yến nghe xong, thấy trên màn hình có cả tủ rượu và Lục Kiến Thành thì lập tức hiểu ra, anh ấy vội vàng tố khổ.

“Niệm Niệm, không có, em phải tin anh, anh vô tội.”

“Có quỷ mới tin anh, Hoắc Ti Yến, vật họp theo loài, Lục Kiến Thành làm tổn thương trái tim Nam Khuê, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy mặt mấy người chút nào, cúp đây.”

Nói xong Lâm Niệm Sơ cúp máy.

Hoắc Ti Yến nhìn cuộc điện thoại đã kết thúc, cảm thấy vừa thất vọng vừa mất mát.

Anh ấy lập tức nhìn Lục Kiến Thành oán trách: “Cô ấy nói vật họp theo loài, không muốn nhìn thấy mặt chúng ta. Tôi bị cậu hại thảm rồi!”

Ánh mắt sắc bén của Lục Kiến Thành nhìn sang, hỏi: “Lâm Niệm Sơ quay phim ở đâu?”

“Hải Nam!”

Nhận được câu trả lời, Lục Kiến Thành không nói một câu đã đứng dậy ra đi.

Hoắc Ti Yến lập tức hỏi: “Cậu làm gì vậy? Đi luôn sao?”

“Ừm, đi Hải Nam.” Lục Kiến Thành đáp.

Hoắc Ti Yến lập tức trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Lục Kiến Thành: “Cậu đừng nói với tôi là cậu đến đó tìm vợ trước đấy nhé?”

Hai chữ “vợ trước” này làm Lục Kiến Thành thấy rất chói tai.

“Lâm Niệm Sơ cũng ở đó, cậu có đi không?” Lục Kiến Thành không trả lời mà hỏi lại.

“Không đi.” Hoắc Ti Yến rất ngông nghênh nói: “Cô ấy đã nói không muốn gặp tôi rồi tôi còn đi làm gì?”

Lục Kiến Thành thu ánh mắt lại, xoay người rời đi.

Lúc anh kéo cửa ra đang định rời đi thì Hoắc Ti Yến đột nhiên đứng lên từ ghế sopha, cố ý duỗi lưng nói: “Gần đây tôi khá rảnh, cùng cậu đi Hải Nam là một lời đề nghị không tệ, đi thôi, nói trước, tất cả chi phí sẽ tính cho cậu!”

Cố Thời Xuyên ở bên cạnh cười, ném một cái ly không về phía Hoắc Ti Yến: “Cậu đúng là nhân lúc cháy nhà đi hôi của.”

Hoắc Ti Yến cầm ly ném lại, cười cợt nhả: “Ai bảo người nào đó theo đuổi vợ đến sốt cả ruột, người ta lại còn nhiều tiền, tôi đi theo hưởng ké.”

Bình luận

Truyện đang đọc