Chương 345
Cái gì?
Phương Thanh Liên không thể tin vào tai mình.
Cô ta lập tức khóc to thành tiếng, đau lòng gào thét: “Không muốn, Kiến Thành, em không ra nước ngoài, em không đi đâu hết, em không muốn rời khỏi anh.”
“Kiến Thành, em van xin anh, cái gì em cũng không cần, nhưng xin anh đừng đối xử tàn nhẫn với em như vậy, em không muốn ra nước ngoài.”
Một khi rời đi, cô ta sẽ hoàn toàn đánh mất anh.
Một khi rời đi, cô ta sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.
Ở đầu dây bên kia Phương Thanh Liên khóc vô cùng đau lòng, nhưng Lục Kiến Thành không chút mềm lòng, lời anh nói ra lạnh không còn chút nhiệt độ: “Thanh Liên, đây là quyết định chứ không phải thương lượng.”
“Lần này không thể thương lượng gì cả, em nhất định phải ra nước ngoài.”
“Không, em không đi, dù anh có nói thế nào em cũng sẽ không đi, Lục Kiến Thành, anh không thể ép buộc em.” Phương Thanh Liên gào to.
Lục Kiến Thành cũng bắt đầu tức giận, giọng nói cũng cao hơn: “Anh đã nói, em phải đi.”
“Thanh Liên, đừng có khiêu chiến anh, anh muốn em đi thì có rất nhiều cách, anh không hi vọng em cố chấp lao vào rồi phải chật vật chạy trốn.”
“Không, không muốn, em không muốn…” Phương Thanh Liên càng khóc thương tâm hơn.
Lời Lục Kiến Thành vừa nói không khác gì tuyên bố tử hình với cô ta, cô ta nhất định phải ra nước ngoài.
Nhưng cô ta là Phương Thanh Liên, cô ta đã bỏ ra nhiều cố gắng như vậy mà.
Cô ta không thể thua được, sao cô ta có thể thua được chứ?
Cô ta phải thắng, cô ta nhất định phải thắng.
Dù có phải cố gắng gấp trăm lần, phải khổ hơn gấp ngàn lần cô ta cũng nhất định phải thắng.
Lần này dù phải nỗ lực như thế nào cô ta cũng không thể từ bỏ.
Nhanh chóng chỉnh đốn lại cảm xúc của mình, cô ta bình phục cảm xúc rồi đột nhiên nói: “Em có thể hỏi anh một chuyện không? Em hi vọng anh có thể trả lời thật lòng.”
“Em nói đi.”
“Sao anh lại đột nhiên muốn đưa em rời đi, là vì Nam Khuê sao?”
Nam Khuê không ngờ Phương Thanh Liên sẽ hỏi vấn đề này, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lục Kiến Thành.
Nhưng cô nhanh chóng thu ánh mắt mình lại.
“Đúng.”
Lục Kiến Thành nhanh chóng trả lời, Nam Khuê có chút ngẩn người.
Nhưng trong lòng cô lập tức hiểu rõ, nâng môi cười nhạt một tiếng, cô đúng là ngu ngốc, những lời này sao có thể là thật được chứ?
Nam Khuê ơi Nam Khuê, đã trải qua bao nhiêu lần, bị thương bao nhiêu lần rồi mà mày vẫn chưa học được gì sao?
Nghe là được rồi, đừng xem là thật.
Phương Thanh Liên ở đầu bên kia hận đến nghiến răng, quả nhiên là Nam Khuê, cô ta biết ngay là Nam Khuê mà.
Con khốn chết tiệt này, cô ta tuyệt đối sẽ không để cô được như ý.