CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 687

Lục Kiến Thành lập tức duỗi tay ra, xoa xoa đầu cô, lo lắng nói: “Làm sao vậy? Có phải rất đau không?”

Nam Khuê lắc lắc đầu: “Không sao.”

“Khuê Khuê, vừa rồi em vội vàng như thế là đi tìm anh sao? Anh biết mà, trong lòng em vẫn để ý đến anh mà.” Đột nhiên, Lục Kiến Thành có chút kích động nói.

“Không có.” Nam Khuê lập tức phủ nhận: “Anh nghĩ sai rồi, tôi chỉ muốn nói lời tạm biệt với anh thôi.”

“Nếu anh đã khỏe rồi thì tôi đi trước đây, tôi còn phải đi làm.”

Lục Kiến Thành lập tức nắm lấy tay cô, dùng ánh mắt nghiêm túc nói: “Buổi tối anh đón em tan làm.”

“Không cần.” Nam Khuê từ chối.

“Hơn nữa nếu tôi nhớ không nhầm thì chân của Phương Thanh Liên vừa mới phẫu thuật xong, anh nên đi chăm sóc cô ta thì hơn.”

Nói rồi Nam Khuê nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

Về phần đáp án, một chút cô cũng không muốn nghe.

Nếu anh đã đỡ rồi thì hai người cũng nên vạch rõ giới hạn.

Bận rộn liên tục hai ngày, hôm nay đi làm cũng tạm xem là bình thường, cuối cùng Nam Khuê cũng có thời gian đến nhà ăn ăn trưa.

Đông Họa đau lòng nhìn cô: “Khuê Khuê, hai ngày nay có phải cậu có chuyện gì không, mình thấy cậu gầy đi rồi.”

“Có chút việc mà thôi, nhưng cũng đã qua rồi.”

Nam Khuê vừa dứt lời, đột nhiên Đông Họa nhìn phía sau lưng cô chỉ chỉ: “Khuê Khuê, hình như là tìm cậu.

Nam Khuê vừa quay đầu đã thấy Lâm Tiêu.

Cậu ấy đặt một hộp giữ nhiệt lên bàn trước mặt Nam Khuê: “Tổng giám đốc Lục nói mấy hôm nay cô gầy đi nhiều, đây đều là đồ cô thích ăn, ngài ấy nói cô ăn nhiều một chút.”

Sau đó cậu ấy lại lấy ra hai ly trà sữa, đặt một ly xuống trước mặt Nam Khuê: “Tổng giám đốc Lục nói cô thích uống vị này nên đặc biệt nói tôi đi mua.”

Ly còn lại Lâm Tiêu để xuống trước mặt Đông Họa: “Cô Đông, ly này mua cho cô, tổng giám đốc Lục nói sau này có thời gian sẽ mời cô ăn cơm, mong cô ở bệnh viện quan tâm giúp đỡ cô Nam.”

“Chuyện này, Khuê Khuê…” Đông Họa nhìn Nam Khuê.

Cô không lên tiếng thì cô ấy không có dám uống đâu!

“Cảm ơn anh ấy nhưng tôi không cần.”

Nam Khuê ăn xong nắm tay Đông Họa rời đi.

Lâm Tiêu thở dài, haiz, lần này thì khó rồi, cô Nam Khuê có vẻ rất kiên định, lần này tổng giám đốc Lục đúng là gieo gió gặt bão.

Trên đường đi, Đông Họa kéo tay Nam Khuê: “Cãi nhau với bạn trai sao?”

Nam Khuê lắc đầu: “Không có cãi nhau.”

“Nhưng…” Cô hạ mắt, thản nhiên nói: “Chúng mình chia tay rồi.”

“Hả?” Đông Họa sợ đến ngây người, nhưng khi nghĩ lại thì cảm thấy hợp lí.

Bình luận

Truyện đang đọc