Chương 322
Phòng bệnh rất lớn, bên trong có đầy đủ máy móc tân tiến, nhưng Nam Khuê lại thấy quá trống trải, không có chút hơi ấm con người nào.
Vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ngọn đèn thủy tinh.
Vì là ban đêm nên ngọn đèn thủy tinh đang phát ra ánh sáng trắng.
Nam Khuê nhìn nhìn, bỗng nhiên lẩm bẩm ra tiếng: “Ánh sáng này thật chói mắt! Nó chói như ánh sáng trong phòng cấp cứu.”
Rõ ràng đang nói chuyện, nhưng đôi mắt của cô không biết đang nhìn vào đâu, giống như không có linh hồn, mất hết tinh thần.
“Nếu em không thích, tôi sẽ tìm người đổi cái khác.”
Nghe thấy có giọng nói, Nam Khuê quay đầu lại.
Khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng quen thuộc của Chu Tiễn Nam, khóe miệng cô khẽ nhếch, cố gắng nở nụ cười: “Không sao, tôi thuận miệng nói thôi.”
“Cảm ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện, cũng cảm ơn anh đã cứu tôi, thật ngại quá, lần nào cũng là anh giúp tôi.”
Chu Tiễn Nam bước tới, giúp cô vén mái tóc rối bù ra sau tai, trầm giọng nói: “Vậy thì mau khỏe lại đi, tôi còn chờ em mời cà phê đấy. Cà phê lần trước rất ngon, tôi uống một lần mà vẫn nhớ đến bây giờ.”
Nghe vậy, đôi mắt không gợn sóng của Nam Khuê bỗng lóe lên một cái, nhưng ngay sau đó lại mất đi.
Khỏe lại sao?
Cô còn có thể khỏe lại sao?
Hy vọng của cô, sức mạnh của cô, phần quan trọng nhất của cuộc đời cô không còn nữa, sao cô có thể khỏe lên đây.
Mặc dù, cô không hỏi Chu Tiễn Nam rằng bác sĩ có cứu được đứa bé hay không.
Nhưng dường như mọi thứ đã được định sẵn, từ lúc tỉnh dậy, khi hai tay sờ lên bụng, cô đã cảm thấy đứa bé không còn nữa, cô đã không giữ được đứa bé.
Mặc dù cô cố gắng như vậy, tốn rất nhiều tinh lực nhưng tất cả đều vô dụng, đứa bé đã đi rồi.
Đứa bé không ở lại, đứa bé không cần cô nữa.
Cô muốn khóc, nhưng lại liều mình nhịn lại.
“Tiễn Nam, tôi muốn hỏi anh một câu.” Nam Khuê cuối cùng cũng lên tiếng.
Tuy rằng cô biết kết cục đã định, mặc dù cô biết mình không nên hy vọng xa hoa mà tự lừa dối bản thân, nhưng cô vẫn muốn cho mình một chút hy vọng nhỏ.
Dù chỉ là một chút thôi cô cũng muốn hỏi.
Chu Tiễn Nam nhìn Nam Khuê đang yếu ớt nằm trên giường bệnh, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, muốn an ủi cô.
Tất nhiên anh biết Nam Khuê muốn hỏi gì, nhưng kết quả … không phải điều mà cô có thể chịu được.
Anh muốn nói: Nam Khuê, đừng nghĩ gì nữa, chúng ta hãy chăm sóc sức khỏe trước đi đã.
Anh muốn nói: Nam Khuê, em đừng buồn, sau này em sẽ lại có em bé thôi, bây giờ sức khỏe của em mới quan trọng nhất.
Thế nhưng lời đến khóe miệng, anh lại thấy cổ họng mình khô khốc, thậm chí không thể thốt ra được một từ nào.
Những lời này, chẳng lẽ cô còn không biết sao?