Chương 1447
“Mẹ, tụi con biết mẹ rất nhớ cha, nếu chúng con đã không thể thay thế cha ở bên cạnh mẹ thì tặng cha cho mẹ là tốt nhất.”
“Mẹ, mẹ thấy tranh của cha sẽ dễ chịu hơn, đúng không?”
Nam Khuê dùng sức gật đầu, sau đó cô nói: “Thật xin lỗi, là mẹ không để ý đến các con.”
“Các con đều rất tuyệt, người nên xin lỗi là mẹ mới đúng.”
Đông Họa nhanh chóng đến.
Nhưng không hiểu sao Chu Tiễn Nam lại mãi không đến.
Không chỉ như vậy mà Đông Họa gọi mấy cuộc cũng không có người nghe.
Một lúc sau đồ ăn đã được mang lên.
Đúng lúc này, điện thoại của Đông Hạo vang lên.
Thấy người gọi là Chu Tiễn Nam, cô ấy lập tức nói: “Anh Chu, anh đến đâu rồi, chúng tôi đang chờ anh.”
“Họa Họa, cô nghe tôi nói, hôm nay là sinh nhật Khuê Khuê, mấy người không cần chờ tôi, trước tiên cô cùng cô ấy ăn trưa, sau đó để cô ấy cắt bánh gato, nhất định phải cho cô ấy một buổi sinh nhật vui vẻ.”
“Ăn cơm xong cô nói người đến đón Niệm Khanh và Tư Mặc về, hai người ở nhà hàng chờ tôi.”
“Hai tiếng sau tôi sẽ đến.”
Đông Họa chỉ cảm thấy ngạc nhiên, cô ấy vừa định hỏi vì sao thì điện thoại đã ngắt kết nối.
Cô ấy nhìn Nam Khuê, khó xử nói: “Khuê Khuê, hình như bên phía anh Chu đang có chuyện gấp, anh ấy nói hai tiếng sau mới đến được, nói chúng ta ăn cơm và cắt bánh trước, không cần chờ anh ấy.”
Nam Khuê suy nghĩ rồi nói: “Vậy được, chúng ta ăn trước, nếu anh ấy đã có nhiệm vụ thì chúng ta cũng không cần khiến anh ấy cảm thấy áp lực, chúng ta ăn trước anh ấy sẽ yên tâm hơn, nếu như cứ chờ anh ấy thì có thể sẽ càng khiến anh ấy lo hơn.”
“Được.”
Ăn cơm xong, Đông Họa ở bên cạnh cắm nến cho Nam Khuê cầu nguyện, sau đó cô cắt bánh gato.
Ăn xong bánh gato, Niệm Khanh và Tư Mặc được dì Chu đón về nhà.
Nam Khuê cảm thấy kì lạ: “Họa Họa, có phải cậu có lời muốn nói với mình không? Sao lại cứ thần thần bí bí thế?”
Đông Họa gật đầu: “Khuê Khuê, không phải mình mà là anh Chu.”
Cô ấy nhìn đồng hồ: “Anh Chu chắc sắp đến rồi, chúng ta kiên nhẫn chờ một lúc.”
Vừa dứt lời, cửa phòng đã bị ai đó đẩy ra.
Chu Tiễn Nam và Lâm Tiêu cùng đi vào.
Thấy hai người họ đi cùng nhau, Nam Khuê cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Tiễn Nam, anh và Lâm Tiêu có chuyện gì vậy?” Sao lại cùng nhau đến thế nay.
Nhưng Nam Khuê còn chưa nói hết thì Chu Tiễn Nam đã cắt lời cô.
“Khuê Khuê, chúng tôi tìm được Lục Kiến Thành rồi!”
Một tiếng ầm vang lên trong đầu cô, lời Chu Tiễn Nam như một quả bom nổ tung trong đầu Nam Khuê.
Giọng nói cô run rẩy, cơ thể như cứng lại, cô nói: “Anh nói cái gì?”
Dứt lời mắt cô đã đỏ bừng.
Toàn thân cũng không khống chế được mà run rẩy.