Chương 1346
Mối lo ngại này, thực sự hợp lý.
Lại là một tiếng sấm long trời lở đất.
Tiểu Tư Mặc còn đỡ, cậu bé rất dũng cảm, vẫn ngồi vững vàng trên ghế.
Nhưng Tiểu Niệm Khanh lại có hơi sợ, cậu bé bịt tai lại, nhào vào trong ngực Nam Khuê: “Mẹ, sấm sét rất to, khi nào cha về?”
Nam Khuê biết Niệm Khanh sợ, cho nên hỏi Lục Kiến Thành khi nào về.
Bởi vì lúc này cha có sức mạnh hơn mẹ, là một chỗ dựa vững vàng hơn.
Nam Khuê ôm Niệm Khanh lên, định dẫn cậu bé lên lầu, Hạ Nhu đã đến, chuyện này chắc chắn sẽ không thể giải quyết trong một khoảng thời gian ngắn, có thể cha mẹ chồng còn rất nhiều lời phải nói, cô muốn để lại không gian riêng cho họ.
Hơn nữa Niệm Khanh cũng sợ, quả thực cô nên đi lên.
“Khuê Khuê, nếu con ăn no rồi thì đưa Niệm Khanh và Tư Mặc đi lên đi nhé.” Lúc này, Vân Thư cũng lên tiếng.
Nam Khuê gật đầu: “Vâng thưa mẹ, con dẫn bọn trẻ đi lên ngay đây.”
Sau khi mẹ con Nam Khuê đi lên, Vân Thư nhìn người giúp việc: “Còn đang đập?”
Tuy là câu hỏi, nhưng khi bà nói ra là giọng điệu chắc chắn.
“Đúng vậy, phu nhân.”
Vân Thư nhìn Lục Minh Bác: “Biện pháp xử lý tôi đã nói rồi, nếu như ông phản đối, có thể…”
Bất ngờ là, lời của bà còn chưa nói xong, Lục Minh Bác đã nói: “Tôi không phản đối.”
Giọng ông ấy như đinh đóng cột.
Quả quyết không chút do dự.
Vân Thư thoáng sửng sốt, giống như không ngờ Lục Minh Bác sẽ trả lời nhanh và dứt khoát như vậy.
“Ông thật sự không đau lòng?”
Lục Minh Bác lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ yêu bà ta, nếu nói thật sự có thì cũng chỉ là một chút thương hại khi biết bà ta mang thai, nhưng những điều này đã cạn kiệt từ lâu.”
“Tôi đồng ý với cách làm của bà. Hơn nữa những chuyện liên quan đến bà ta sau này bà đều có thể tự mình xử lý, không cần hỏi tôi, cũng không cần nói với tôi.”
Vân Thư gật đầu, nhìn người giúp việc: “Cô nói đúng, lát nữa trời sẽ mưa to, nếu dáng vẻ này bị người ta cố ý chụp lại để lợi dụng thì quả thực không có lợi cho nhà họ Lục chúng ta.”
“Bây giờ cô đi tìm người, kéo bà ta đi ngay lập tức đi.”
“Phu nhân, cái này… Đêm tối như vậy, bảo người kéo bà ta đi đâu đây?”
“Kéo đi đâu cũng được, miễn là không ở trước cửa nhà họ Lục tôi là được.”
“Vâng thưa phu nhân, bà yên tâm, tôi sẽ cho người xử lý ngay.”
“Ừm.”
Lúc người giúp việc đẩy cửa đi ra ngoài, gió vù vù thổi vào, lạnh vô cùng.
Tiếng sấm đột nhiên vang lên ầm ầm.
Khoảnh khắc tiếp theo, mưa rơi không ngớt, đánh vào cửa sổ và lá cây.