CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1723

Mà bây giờ chiếc nhẫn này rất vừa vặn, đeo trên tay cũng rất thoải mái.

Bên tai vang lên tiếng vỗ tai náo nhiệt, Nam Khuê ôm lấy Lục Kiến Thành trong lời chúc phúc của mọi người.

“Ông xã, cảm ơn anh!”

Vừa dứt lời, Lục Kiến Thành trực tiếp cúi xuống hôn cô.

Thấy ở đây vẫn còn nhiều người như vậy, Nam Khuê vô cùng thẹn thùng.

“Không muốn, có nhiều người lắm!”

“Quan tâm chuyện này làm gì, anh hôn vợ mình là chuyện đương nhiên, ai cũng không thể xen vào.”

Giờ phút này, trên phòng bao tầng hai của khách sạn, Cố Ngôn Bân vừa nhìn vừa kích động lau nước mắt.

Có thể tận mắt chứng kiến hạnh phúc của con gái là niềm vui lớn nhất của ông ấy.

Tiệc đầy tháng vừa kết thúc, Nam Khuê đã nhận được điện thoại của Cố Ngôn Bân: “Khuê Khuê, cha thật vui cho con, lần này cha cũng yên tâm mà giao con cho nó rồi.”

“Cha, cha thấy hết rồi?”

Nam Khuê cầm điện thoại, bắt đầu đưa mắt tìm kiếm.

Cố Ngôn Bân lại nói: “Khuê Khuê, không cần tìm cha, con chỉ cần biết rằng cha cũng đã được chứng kiến hạnh phúc của con là được rồi.”

“Đúng rồi, cha nói cho con biết một chuyện, cha sẽ ra nước ngoài một thời gian.”

Nam Khuê trực tiếp sợ đến ngây người: “Cái gì? Cha, cha quyết định khi nào vậy? Sao cha không nói cho con biết trước?”

“Vừa mới thôi.”

“Cha, vì sao vậy? Chẳng lẽ cha không muốn ở bên con và mấy đứa nhỏ sao?”

“Thật ra chú Phùng của con đã nói với cha nhiều lần, mặc dù đám người bắt cóc con đã bị bắt, nhưng người đứng sau vẫn chưa ra ngoài ánh sáng, nếu như cha tiếp tục xuất hiện quanh con và mấy đứa nhỏ thì bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ.”

“Như vậy chỉ mang đến tai họa cho con và mấy đứa nhỏ mà thôi. Khuê Khuê, cha yêu con, cũng thương ba đứa cháu của mình, chính vì vậy nên cha quyết định tạm thời cắt đứt mọi liên hệ với các con.”

“Chờ đến khi đám người này hoàn toàn tan rã thì cha nhất định sẽ quay về bên con, quang minh chính đại nhận con gái bảo bối của cha.”

Mặc dù biết ông ấy nói rất có lí nhưng Nam Khuê vẫn cảm thấy vô cùng buồn.

“Cha, không thể đi muộn một chút sao?”

“Không được, hôm nay chính là cơ hội tốt nhất.”

“Vậy con đi tiễn cha, còn có ba đứa nhỏ nữa, cha không muốn gặp ba đứa sao?”

Tay cầm điện thoại của Cố Ngôn Bân hơi run lên, sao ông ấy lại không muốn gặp chứ, nhưng vì an toàn của họ, ông ấy nhất định phải khống chế tình cảm của mình.

“Khuê Khuê nghe lời, đừng tới, để cha một mình yên lặng rời đi thì hơn.”

Nam Khuê cắn môi, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Được, cha, vậy cha chú ý giữ gìn sức khỏe.”

“Chờ cha quay về.”

Thấy cảm xúc của Nam Khuê sa sút, Lục Kiến Thành đi qua nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao gọi xong cuộc điện thoại lại buồn bả ỉu xìu thế này?”

Bình luận

Truyện đang đọc