Chương 1019
Đợi ở ngoài một lúc, khi nghe thấy bác sĩ gọi tên “Lục Kiến Thành”, trong lòng anh có chút lo lắng, còn tưởng đã có chuyện gì xảy ra, lập tức chạy qua: “Là tôi, Nam Khuê thế nào rồi?”
“Cậu đừng căng thẳng, Khuê Khuê rất ổn, cậu cùng tôi vào đây một lát.”
Lục Kiến Thành theo bác sĩ đi vào trong.
Khi nhìn thấy Nam Khuê, trong lòng anh mới bình tĩnh lại.
Nam Khuê đưa tay nắm lấy tay anh, cười nói: “Chị Văn Tú nói, bảo bảo có thể là nhớ cha rồi, nghe thấy giọng của cha có lẽ sẽ quay người lại, anh có muốn thử không?”
Lục Kiến Thành nghe thế, mắt đỏ lên đầy phấn kích.
“Anh đương nhiên là muốn.”
Vừa nói xong, anh vừa nhìn vào chiếc bụng đã nhô lên của Nam Khuê.
Vừa định đưa tay chạm vào, anh chợt nhận ra tay của mình có chút lạnh, sợ cái lạnh sẽ khiến bụng Nam Khuê khó chịu.
Anh ngay lập tức rụt tay lại, sau đó xoa xoa đôi bàn tay mình, cố gắng làm ấm chúng.
Nhưng thế này mà ấm lên thì sẽ rất chậm, Lục Kiến Thành cởi áo khoác ra, và đặt tay lên ngực mình.
Bằng cách này, đôi tay của anh rất nhanh đã ấm lên.
Lúc này anh mới đưa tay mình cẩn thận đặt lên bụng Nam Khuê.
Đồng thời nhẹ nhàng nói: “Bảo bảo, là cha đây.”
“Xin lỗi các con, thời gian qua cha không ở cạnh các con được, các con giận rồi phải không?”
“Bây giờ cha đến rồi, vậy các con có đồng ý quay mặt lại đây để cha nhìn một lát không?”
Nam Khuê vốn dĩ không hy vọng nhiều.
Nhưng lúc này bác sĩ đột nhiên kích động nói: “Tiếp tục đi, em bé bắt đầu cử động rồi, có thể nhìn thấy nửa mặt rồi.’
Được khích lệ, Lục Kiến Thành cũng rất có động lực.
Anh tiếp tục dỗ dành: “Các con yêu, cha sẽ đưa các con và mẹ về nhà, đợi về đến nhà rồi, cha sẽ kể chuyện cho các con, mở nhạc cho các con nghe, cha sẽ luôn ở bên các con, có được không?”
Lục Kiến Thành vừa nói, vừa xoa xoa bụng của Nam Khuê.
Lúc này, bác sĩ vui mừng nói: “Quay qua rồi, tốt quá, em bé quay mặt qua rồi.”
Nam Khuê cũng vui mừng khôn xiết: “Thật sao? Tốt quá rồi, vậy có phải là lát nữa em sẽ có thể nhìn thấy hình dáng của hải bé rồi không?”
“Ừm.” Bác sĩ mỉm cười gật đầu.
Cô ấy một tay cầm thiết bị kiểm tra lăn trên bụng Nam Khuê, một tay gõ gõ vào thiết bị.
Đồng thời cũng cẩn thận kiểm tra.
Vừa nhìn, vừa cười nói: “Các bé đều trông rất giống cha, mũi rất cao, mắt cũng to, đợi ra đời rồi nhất định không tệ.”
Nghe cô ấy nói vậy, Nam Khuê càng thêm hào hứng và mong chờ ngày đó.
Nhưng về vấn đề giới tính của em bé, cô quyết định không hỏi.