Chương 529
Vừa được thả ra, Nam Khuê lập tức thở hổn hển, hít sâu một hơi rồi gọi cho Lục Kiến Thành.
Lúc điện thoại được gọi đi, Nam Khuê vẫn rất tự tin.
Bởi vì tính thời gian, có lẽ anh cũng đã đến rồi.
Nhưng mà khi cuộc gọi đầu tiên và cuộc gọi thứ hai không có ai trả lời, Nam Khuê cũng bắt đầu sốt ruột.
“Lời nói dối bị bại lộ nhanh như vậy sao?” Quý Dạ Bạch khoanh tay đứng bên cạnh cười lạnh.
Nam Khuê vẫn giữ chặt di động, tiếp tục gọi.
Nhưng mà đã gọi ba cuộc, kết quả vẫn giống nhau, tất cả đều không liên lạc được.
Quý Dạ Bạch càng lạnh lùng trào phúng hơn: “Tôi đã sớm nói với cô rồi, bất kể là lời nói dối nào thì nhất định sẽ bị vạch trần.”
“Tôi không nói dối, anh ấy đúng là bạn trai tôi.” Nam Khuê vẫn mạnh mẽ phản kháng.
Cô cắn môi và nhìn Quý Dạ Bạch với ánh mắt kiên định, không hề nao núng.
Nhưng bộ dạng này lại khiến Quý Dạ Bạch đặc biệt không thích, anh ta lại vươn tay nắm lấy cằm Nam Khuê: “Cô có trừng mắt nhìn tôi cũng vô dụng, nói dối chung quy lại vẫn là nói dối.”
“Tôi nói lại lần nữa, tôi không nói dối.”
Lần này, giọng điệu của Nam Khuê cứng rắn và kiên quyết hơn, không hề nao núng chút nào.
Những lời này lại tiếp tục chọc giận Quý Dạ Bạch.
Người phụ nữ này?
Rõ ràng là muốn thu hút sự chú ý của anh ta, rõ ràng muốn lên được ghế cao mà cố tình dùng nhiều kế sách như vậy, bây giờ còn bày ra một vẻ thanh cao, anh ta càng nhìn càng tức giận.
Hay lắm.
Muốn thanh cao chứ gì!
Muốn giả vờ đúng không!
Bây giờ anh ta rất có hứng thú, anh ta muốn cố tình vạch trần lời nói dối của cô, muốn xem bộ dạng thất bại của cô sẽ đáng thương đến mức nào.
Nghĩ đến đây, Quý Dạ Bạch lại càng thêm kích động.
Anh ta đưa tay ra, kéo kéo cổ áo trên ngực, đột nhiên đi về phía Nam Khuê với vẻ mặt đầy nguy hiểm.
Nam Khuê nhanh chóng cảm nhận được sự bất thường của anh ta và cảnh giác lùi lại.
Nhưng mà sau lưng cô có một cánh cửa, cô căn bản không có đường lui nữa.
Quý Dạ Bạch vẫn từng bước từng bước đến gần, ánh mắt lại càng thêm đáng sợ, đặc biệt là thần thái nham hiểm của anh ta bây giờ làm Nam Khuê cực kỳ sợ hãi.
Nam Khuê ôm chặt lấy mình, nhịn không được khẽ run rẩy: “Quý Dạ Bạch, anh đừng qua đây, anh bình tĩnh một chút.”
“Hừ… bình tĩnh sao?”
Quý Dạ Bạch cười nhạo một tiếng rồi đưa tay chống lên cửa, sau đó nhốt Nam Khuê ở giữa anh ta và cánh cửa.
Nam Khuê càng ngày càng sợ hãi, hô hấp cũng trở nên yếu hơn.
“Quý Dạ Bạch, đây phòng làm việc, anh đừng có làm bậy.”