Chương 1541
Nước mắt cũng đã bất tri bất giác mà rơi xuống.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến những gì Niệm Khanh cùng Tư Mặc dặn dò, cô lập tức lấy giấy lau khô nước mắt, đồng thời nén tiếng nức nở nói: “Không khóc, tôi đã hứa với Tư Mặc cùng Niệm Khanh, chúng rất ngoan, tôi cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.”
“Tôi không khóc, tôi không thể khóc.”
Có lẽ Nam Khuê vẫn luôn tự động viên chính mình cho nên cuối cùng cô cũng có thể bình tĩnh lại, không còn khóc nữa.
Hai người lại nói chuyện với nhau rất nhiều, duy chỉ có chuyện liên quan đến Lục Kiến Thành là chưa từng nhắc tới.
Sau một thời gian tìm kiếm, Chu Tiễn Nam cũng đã tìm được Trần Tranh.
Trần Tranh cũng không giấu giếm, đem những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này nói toàn bộ cho Chu Tiễn Nam biết.
“Chẳng tránh.”
Anh thở dài, trong lòng vô cùng buồn bực.
Nhìn về cảnh hoàng hôn phía chân trời, trong lòng anh chợt nảy ra một ý tưởng.
“Không phải em nói hoàng hôn bên biển đặc biệt đẹp sao? Sau khi ăn xong có thể dẫn tôi đi dạo giới thiệu cho tôi một chút được không?” Chu Tiễn Nam nhìn về phía Nam Khuê, chủ động đưa ra lời đề nghị.
Nam Khuê do dự mất một lát.
Đã rất nhiều ngày cô không còn đi dạo trên biển vào buổi chiều hoàng hôn rồi.
Chỉ đơn giản là muốn tránh gặp mặt bọn họ.
Nếu bây giờ lại đi chắc chắn sẽ lại gặp nhau.
“Có phải là không tiện không?”
Thấy Nam Khuê do dự, Chu Tiễn Nam hỏi.
“Không, hoàng hôn thật sự rất đẹp, lát nữa tôi sẽ dẫn anh đi thưởng thức.”
“Được.”
Cả hai cùng nhau đi dạo bên bờ biển.
Lúc đi cũng là lúc ánh hoàng hôn đẹp nhất.
Những đám mây phía chân trời đều bị nhuộm thành màu đỏ hồng, đẹp đến nao lòng khiến người khác không thể rời mắt được.
“Đúng là vô cùng đẹp. Mặc dù tôi đã xem qua ảnh chụp nhưng khi được tận mắt chứng kiến vẫn không tự chủ được mà cảm thấy chấn động.”
Hai người vừa đi về phía trước vừa nói chuyện.
Tuy nhiên, vừa mới bước được vài bước, bước chân của Nam Khuê đột nhiên dừng lại.
Cô biết lúc này bản thân đi đến đó nhất định sẽ gặp được anh cùng Chu Hiểu Tinh.
Nhưng cô thực sự không đủ mạnh mẽ để có thể nhìn bọn họ bày tỏ tình cảm trước mặt mình.
“Tiễn Nam, tôi cảm thấy có chút không khỏe.” Nam Khuê đột nhiên muốn lùi bước.
Nhưng Chu Tiễn Nam lại không cho phép điều đó xảy ra.
Anh mở miệng nói: “Khuê Khuê, em có muốn chứng minh một chút không?”
“Sao cơ?”