CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 684

Thậm chí, đôi khi cô còn mong mình có thể ngu ngốc một chút, có thể đứng núi này trông núi nọ, có phải như vậy sẽ không đau khổ như bây giờ.

Nói đến cùng thì cô và anh vẫn là có duyên không phận!

Ở bên cạnh anh hai tiếng, đến lúc bệnh tình của Lục Kiến Thành ổn định hơn, sốt cũng hạ đi rồi.

Nam Khuê mới đứng dậy nhìn về phía Lâm Tiêu: “Cậu chăm sóc anh ấy cho tốt, tôi đi trước đây.”

“Cô Nam Khuê…” Lâm Tiêu mở miệng muốn giữ cô lại, nhưng cậu ấy phát hiện mình không nói được lời nào.

Lúc này, cậu ấy chỉ mong tổng giám đốc Lục mau tỉnh lại.

Cũng không biết là lời cầu nguyện của cậu ấy có hiệu nghiệm hay lời nói của cô Nam Khuê đã kích thích anh.

Đột nhiên, Lục Kiến Thành mở mắt ra, anh vươn tay nắm lấy tay Nam Khuê.

Cảm nhận được hơi ấm trong tay, Nam Khuê quay đầu lại, nhìn thấy hai mắt Lục Kiến Thành đã mở ra.

Anh tỉnh rồi.

Tuy sắc mặt có chút tái nhợt nhưng đôi mắt kia vẫn cực kỳ thâm trầm, đẹp đến cực điểm.

“Khuê Khuê …” Anh mở miệng, giọng nói rất yếu ớt: “Đừng đi được không?”

Đôi mắt anh đong đầy thỉnh cầu.

Cảm xúc như vậy không thể dối lừa được.

Nam Khuê quay mặt đi, lẽ ra cô nên về sớm hơn.

Nếu cô không nhìn thấy ánh mắt hoặc nghe thấy yêu cầu của anh, cô vẫn có thể rời đi.

Nhưng bây giờ, chân cô như đổ chì, không thể di chuyển được.

Vừa nhìn thấy ánh mắt của anh cô đã chịu không nổi.

Suy cho cùng, anh cũng là người đàn ông mà cô đã yêu mười năm.

Là người cô yêu thầm, là người cô thích, là thanh xuân của cô.

Anh là tình yêu, tất cả những lần đầu tiên trong đời cô đều ở bên anh, không có ngoại lệ.

Hít sâu một hơi, Nam Khuê quay đầu lại bình tĩnh nhìn anh: “Chúng ta chia tay rồi, anh quên rồi sao?”

Lục Kiến Thành lắc đầu: “Anh không quên, nhưng anh nói rồi, anh không đồng ý.”

“Nhưng lần này không phải vấn đề là anh đồng ý hay không đồng ý, mà là tôi đơn phương thông báo với anh rằng chúng ta đã kết thúc.”

“Nếu anh đã tỉnh rồi, sốt cũng hạ rồi, không còn gì đáng ngại nữa, ngày mai tôi còn phải đi làm, tôi đi trước đây, bọn họ sẽ chăm sóc cho anh.”

Nam Khuê xoay người nhanh chóng đi ra ngoài.

Cô sợ nếu mình chậm một chút thì sẽ luyến tiếc.

“Khuê Khuê …” Lục Kiến Thành nhìn cô, âm thanh phát ra cực kỳ bi thương.

Nam Khuê không dừng lại, vẫn tiếp tục đi ra ngoài.

Đúng lúc này, đột nhiên “bịch” một tiếng.

Đó là tiếng Lục Kiến Thành từ trên giường bệnh rơi xuống.

Nhìn thấy Nam Khuê rời đi, anh không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, rút kim và bước xuống giường, muốn đuổi theo cô.

Bình luận

Truyện đang đọc