CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1162

“Sau này chẳng có ai sẽ chê cười chúng ta nữa, vì ba cũng có thể dẫn chúng ta chơi trò chơi, đi dạo trung tâm mua sắm, mua người máy biến hình cho chúng ta, còn đón chúng ta đi học nữa, đến lúc đó anh sẽ cho tất cả mọi người biết là chúng ta cũng có ba, chúng ta không phải là con hoang nữa.”

Nghe được những lời này, người bạn nhỏ Nam Niệm Khanh vừa mới khóc vừa thở hổn hển lập tức bình tĩnh trở lại.

Nhưng cậu bé vẫn chớp chớp đôi mắt to đen láy, nhìn anh trai của mình với vẻ mặt không tin tưởng cho lắm.

Hơn nữa, cậu bé còn hỏi với giọng trẻ con: “Anh ơi, anh nói đúng phải không? Anh thực sự đón ba trở về sao?”

“Chúng ta thật sự có ba sao?”

Lục Tư Mặc trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên rồi, anh lừa em hồi nào?”

“Hơn nữa, anh là người giữ lời hứa nhất đấy, anh đã nói là sẽ đưa ba về cho em thì nhất định sẽ đưa về được.”

Lần này, Nam Niệm Khanh chẳng còn nghi ngờ nữa.

Nam Niệm Khanh liền nín khóc, Lục Tư Mặc lau nước mắt cho cậu bé, đồng thời, cậu bé cũng nghẹn ngào nói: “Anh ơi, vậy bây giờ em phải đi gặp ba đây, mà ba có cao không? Có thể bảo vệ chúng ta được không anh?”

“Đương nhiên rồi, ba vừa cao vừa đẹp trai, không chỉ có thể bảo vệ được chúng ta, mà còn có thể bảo vệ mẹ nữa đấy.” Người bạn nhỏ Lục Tư Mặc vừa phấn khởi vừa kiêu ngạo nói.

Nam Khuê sớm đã rơi lệ khi nghe cuộc đối thoại của chúng.

Vì những điều này đều do người làm mẹ không làm tròn bổn phận của mình.

Mặc dù cô đã dành hết cho hai đứa con tình thương của người làm mẹ, cô luôn dịu dàng và quan tâm yêu thương chúng.

Nhưng làm thế nào cô có thể quên điều đó được đây?

Cho dù có bao nhiêu tình thương của mẹ đi chăng nữa, thì con cái cũng cần và khát khao tình thương của cha.

Cũng giống như hồi cô còn bé, “cha dượng” chẳng thích cô chút nào, nhưng cô vẫn thích dính lấy người cha đó.

Vì đó là niềm khát khao tình yêu thương của người cha tự nhiên của những đứa trẻ.

Mà cô không thể cho được.

Đặc biệt là con trai, chúng luôn có một cảm giác ngưỡng mộ đặc biệt với cha của chúng.

Người làm mẹ như cô không thể thay thế được những thứ này.

Vừa bước vào, Nam Khuê liền ôm chặt chúng vào lòng: “Tư Mặc, Niệm Khanh, mẹ xin lỗi, xin lỗi các con, mẹ không biết thì ra các con cần có ba đến như vậy.”

“Thực xin lỗi, đều tại mẹ không thể cho các con một gia đình trọn vẹn, cũng không thể cho Niệm Khanh một cơ thể khỏe mạnh, đều là lỗi của mẹ.”

Nam Khuê vừa nói, nước mắt không kiềm được mà chảy ra.

Cậu bé Tư Mặc là người hiểu chuyện nhất và cũng là người chu đáo nhất.

Cậu lập tức duỗi tay ra lau nước mắt trên mặt Nam Khuê.

Bình luận

Truyện đang đọc