Chương 1143
Cậu bé cúi thấp đầu.
Im lặng được một hồi, cậu bé mới ngẩng đầu lên với đôi mắt đỏ hoe, sau đó nhìn Chu Tiễn Nam rồi tủi thân mà nói.
“Chú Chu, cháu không có cố ý làm vậy. Cháu rất muốn nói chú là chú của cháu, nhưng cháu sợ các chị đó hỏi tại sao cháu lại không cùng họ với chú, hơn nữa mẹ cũng đã nói rồi, bà ấy luôn xem chú là anh trai nên cháu mới nói chú là cậu của cháu mà.”
Qua lời giải thích này, Chu Tiễn Nam đã hiểu cả rồi.
Lại nhìn về phía cậu bé con mắt đang đỏ hoe như sắp khóc tới nơi kia, anh ấy cuối cùng cũng không nhẫn tâm được nữa.
Anh ấy duỗi tay ra, xoa xoa lên mái tóc của bạn nhỏ Lục Tư Mặc: “Được rồi, chú Chu đã hiểu rồi, nhưng sau này không được phép giấu mẹ rồi rời đi một mình như thế nữa nhé, cháu có biết làm như vậy nguy hiểm lắm không? Lỡ như cháu gặp phải người xấu thì biết phải làm sao?”
“Dạ, chú Chu, cháu nhớ rồi ạ, cháu biết mẹ nhất định sẽ không đồng ý nên mới chỉ đành một mình rời đi trước, sau đó mới nói cho mẹ biết.”
Vừa nói, Lục Tư Mặc lại hướng ánh mắt long lanh nhìn về phía Chu Tiễn Nam, đồng thời khẩu cầu nói.
“Chú Chu, cháu thật sự rất thích tổ quốc của cháu, cháu thích Trung Quốc, chú dẫn cháu về đó chơi một thời gian nhé! Cháu bảo đảm, cháu tuyệt đối sẽ không gây chuyện, cháu nhất định sẽ ngoan mà.”
Về việc quay về nước này, từ lúc Lục Tư Mặc hiểu chuyện đến giờ đã luôn nhắc đến rồi.
Chỉ có điều, vì cậu bé còn quá nhỏ, Nam Khuê lại phải ở lại bên này để chăm sóc cho “em trai”, không thể đưa cậu bé về nước được. Vì quá lo lắng nên cô cũng không đồng ý cho cậu bé về một mình.
Nhưng, bạn nhỏ Lục Tư Mặc từ trước đến nay đều rất kiên định.
Cậu nói ra tâm nguyện muốn được trở về nước của mình hết lần này đến lần khác.
Lần này, Chu Tiễn Nam đã toàn toàn cảm động khi nhìn thấy sự khẩn cầu và những giọt nước mắt long lanh của Lục Tư Mặc.
Anh ấy gật đầu rồi nói: “Được rồi, chú sẽ đưa cháu về nước.”
Nghe thấy những lời này, ánh mắt của bạn nhỏ Lục Tư Mặc lập tức sáng lên.
Tiếp sau đó, cậu bé vui mừng nhảy cẫng lên, hét lớn: “Woa, tốt quá rồi, chú Chu thật tuyệt vời, chú Chu đồng ý rồi, chú Chu tốt nhất.”
Nhìn thấy cậu bé khoa chân múa tay vui mừng như thế, Chu Tiễn Nam đột nhiên cảm thấy cho dù có bị Nam Khuê mắng thì cũng xứng đáng.
Cứ như thế, Chu Tiễn Nam một tay kéo vali, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tư Mặc đi lên máy bay.
Vào trong cabin máy bay, cậu bé Lục Tư Mặc liền vui vẻ ngồi vào chỗ của mình.
Tuy nhiên đúng lúc này, chuông điện thoại của Chu Tiễn Nam vang lên.
Người gọi điện thoại đến chính là Nam Khuê.
Ở bên cạnh, mọi sự vui vẻ, háo hức của bạn nhỏ Lục Tư Mặc liền biến mất, cậu lập tức ngồi ngay ngắn, lo lắng nhìn Chu Tiễn Nam, ánh mắt như thỉnh cầu.
Đôi mắt sáng lấp lánh đó như đang muốn nói: “Chú Chu, đừng nói với mẹ, giúp cháu với.”
Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Lục Tư Mặc, Chu Tiễn Nam lập tức đưa tay xoa đầu cậu bé.
Đồng thời an ủi cậu bé: “Yên tâm đi, chú Chu đã nói là làm, đã đồng ý rồi thì nhất định sẽ đưa cháu về nước.”