Chương 784
“Anh say rồi, tôi đi cất khăn, anh cứ ngủ đi.”
Nhưng mà anh căn bản không nghe lời Nam Khuê nói, vẫn cứ gắt gao lầm lấy cổ tay cô.
“Không, anh muốn em ngủ với anh.”
Nhìn thấy người đàn ông trước mặt vốn đã bá đạo, không nói lý lẽ, giờ lại say đến mất ý thức, Nam Khuê biết bây giờ có nói lý cũng vô dụng nên nhẹ giọng dỗ dành.
“Vậy anh ngủ trước đi, lát nữa tôi sẽ quay lại ngủ cùng anh được không?”
“Không được, bây giờ phải ngủ ngay.” Lục Kiến Thành vẫn kiên trì.
Nam Khuê dở khóc dở cười nhìn anh: “Anh có biết tôi là ai không?”
“Em là Khuê Khuê, là vợ của anh.” Lục Kiến Thành không chút suy nghĩ liền buột miệng nói luôn.
Nam Khuê nhịn không được chửi thầm, tôi với anh đã ly hôn rồi, ai còn là vợ anh nữa.
“Vợ ơi, em lên đây ngủ với anh có được không?”
“Em không ngủ cùng anh, anh không ngủ được, vợ ơi.”
Lần này, người nào đó câu nào câu nấy đều gọi “vợ”, hơn nữa càng gọi càng hăng hái.
“Lục Kiến Thành, tôi nói cho anh biết, anh đừng có mượn rượu giả điên, tôi không phải…” Vợ của anh.
Nam Khuê còn chưa nói hết câu thì Lục Kiến Thành đã dùng lực, cô lập tức ngã sấp trên người anh.
Ngay sau đó, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị anh trực tiếp ôm lên giường.
Còn ôm cô vào tận mép giường.
Đôi tay đang ôm lấy eo cô cứng như thép, cơ hồ muốn giam cầm cô lại.
Bây giờ cô bị anh ôm đến gắt gao, nếu anh không buông tay, cô căn bản sẽ không rời đi được.
Mặt khác, có người sau khi đưa cô lên giường cũng không nói gì nữa mà chỉ ôm cô ngủ ngon lành, tựa đầu vào cổ cô theo thói quen.
Quay đầu lại nhìn ai đó, Nam Khuê bỗng nhiên có cảm giác mình vừa tỉnh lại từ trong mơ.
Cô…?
Có phải cô bị lừa rồi không?
Có phải Lục Kiến Thành căn bản không say, chỉ đang lừa cô thôi không?
Càng nghĩ , Nam Khuê lại càng thấy không đúng.
Với tửu lượng của mình, sao anh có thể dễ dàng say thế được, hơn nữa tuy hôm nay tiếp rượu rất nhiều người, nhưng dường như anh cũng đã uống thuốc giải rượu từ trước.
Sau khi nghĩ thông suốt hai điểm này, Nam Khuê đột nhiên trở nên chắc chắn: “Này, Lục Kiến Thành, anh mau dậy đi, anh không say phải không?”
Nhưng Lục Kiến Thành vẫn nhắm chặt hai mắt, bộ dạng như đang ngủ say.
“Đừng giả vờ ngủ, tôi biết anh không say.” Nam Khuê đưa tay chọc chọc anh.
Lục Kiến Thành trực tiếp nắm lấy ngón tay trắng nõn thon thả của cô, sau đó xoay người đè Nam Khuê dưới thân.
Ngay sau đó, hơi thở nồng nặc mùi rượu phả vào mặt cô: “Vợ, đừng quấy rầy anh, em yên lặng đi, anh đau đầu, anh muốn ngủ.”
Nam Khuê nổi giận: “Anh đừng có gọi bừa, tôi đã sớm không phải vợ anh nữa rồi.”