Chương 617
Mộc Uyển liếc cô một cái: “Con đừng có đánh trống lảng, chính là do con đấy, từ bé cứ nuông chiều nó, giờ thì hay rồi, sắp ba mươi đến nơi rồi còn chưa có bạn gái.”
“Mẹ, mẹ nói thế là không đúng rồi, chính mẹ còn không chiều con trai mẹ sao? Con làm gì nuông chiều nó bằng mẹ đâu?”
Mộc Uyển nói không nên lời. Lúc này, Chu Phượng Kiều nhích lên trước ôm lấy Mộc Uyển: “Aizaa mommy, mẹ đừng lo lắng nữa, mẹ yên tâm, đến lúc đó anh con nhất định sẽ tìm cho mẹ một cô con dâu vừa xinh đẹp, dịu dàng lại khéo léo cho mẹ mà.”
“Vẫn là Kiều Kiều nói câu dễ nghe.”
Về đến nhà, Nam Khuê mở cửa ra. Giây tiếp theo cô đã bị Lục Kiến Thành trực tiếp đè lên cửa, hung hăng hôn mấy phút đồng hồ, hôn tới mức cả người cô mềm oặt ra, gần như rút hết mọi sức lực, chỉ có thể mềm mại dựa vào người anh, lúc này anh mới dừng lại. Sau đó ánh mắt tràn đầy ý cười.
“Đồ tâm cơ.” Nam Khuê dựa vào lồng ngực ai đó, đưa tay ra nhè nhẹ chọc vài cái nói.
“Ồ? Sao lại thành tâm cơ rồi?” Lục Kiến Thành cố ý giả vờ không hiểu.
“Là ai nói về nhà trước sau đó đợi em ở nhà, kết quả vừa quay người đi đã chạy tới rồi, lại còn đợi em ở cổng bệnh viện, đây là sợ em không về hay sao?”
“Ừm, sợ.” Lục Kiến Thành gật đầu, đưa tay bẹo má cô: “Bạn gái đáng yêu như thế này, nhỡ đâu bị tên đàn ông nào đó cướp mất thì anh khóc hết nước mắt.”
“Làm gì khoa trương như anh nói chứ?”
“Dù sao sau này không được ở một mình với tên đàn ông khác.” Lục Kiến Thành lại độc đoán nói.
Nam Khuê cũng đưa tay bẹo bẹo má anh: “Kiến Thành, tuy dáng vẻ anh để ý, anh ăn giấm làm em cảm thấy bản thân được coi trọng, trong lòng em thấy rất vui, nhưng mà em vẫn hy vọng anh có thể tin tưởng em thêm chút.”
“Em nói rồi, em và Chu Tiễn Nam chỉ là bạn bè, em quan tâm anh ấy hoàn toàn xuất phát từ tình bạn mà thôi, nếu như đã quyết định ở bên anh rồi, em sẽ chịu hết mọi trách nhiệm.”
“Không phải anh không tin em.” Lục Kiến Thành nói: “Chỉ là anh không tin anh ta.”
Nam Khuê: “…”
Người làm trong nhà đã làm xong hết thức ăn, đều là món cả hai thích ăn. Cả một bàn đồ ăn sắc hương đầy đủ.
Nam Khuê vừa nhìn lập tức cảm thấy đói rồi.
Cũng may cô không nhắc chuyện dì Chu muốn giữ cô lại ăn cơm, nếu không ai đó lại biết thành một bình giấm chưa rồi.
Hai người ngồi trên bàn ăn cơm, đúng lúc này, điện thoại của Lục Kiến Thành vang lên. Anh liếc một cái liền nhanh chóng cúp máy.
Tuy nhiên không đến vài giây, điện thoại lại tiếp tục vang lên. Nam Khuê không hiểu mà nhìn qua: “Sao lại không nghe?”
Lục Kiến Thành trầm giọng nói: “Không phải chuyện gấp, ăn xong rồi nghe.”
“Ừm.”
Ăn cơm xong, lúc Nam Khuê vào nhà bếp, điện thoại Lục Kiến Thành lại vang lên. Anh cau mày lại, trong lòng nặng nề nghe điện thoại.