CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1389

Bên ngoài cửa kính xe, mưa vẫn như trút nước, những giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống mặt đất, khuấy động tạo ra những vòng tròn gợn sóng nước.

Trong xe nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng văng vẳng bên tai.

Đông Họa cúi đầu, nhẹ nhàng nghịch những ngón tay để che giấu đi sự bối rối trong lòng.

Có lẽ là do không gian hiện giờ quá chật hẹp, hoặc cũng có thể vì hai người họ trước giờ chưa từng ở cùng nhau trong một không gian kín và yên tĩnh như vậy, nên cô ấy càng thêm căng thẳng.

Thậm chí âm thanh của nhịp tim đập cũng rất rõ ràng, hết đợt này đến đợt khác, bồn chồn không yên.

“Chu đại ca!”

“Bác sĩ Đông!”

Bỗng nhiên, cả hai người họ cùng lúc lên tiếng.

Như không thể ngờ hai người lại cùng lúc lên tiếng như vậy, cả hai nhìn nhau mỉm cười.

“Cô nói trước đi.” Chu Tiễn Nam làm cử chỉ của một quý ông.

“Không có gì, chỉ là nhìn cơn mưa này chắc nhất thời vẫn chưa thể tạnh, hay là tôi về trước nhé, tránh làm lỡ việc của anh.”

Chu Tiễn Nam nhẹ giọng: “Không sao, hôm nay tôi không có việc gì, cô không cần lo lắng.”

“Ừm, vậy được.”

Lúc này, Chu Tiễn Nam đưa hộp thuốc lá ra trước mặt Đông Họa: “Tôi hút một điếu có phiền không?”

“Không, không sao!”

Chu Tiễn Nam hạ cửa kính xe xuống một chút, sau đó châm điếu thuốc trong tay.

Khi anh ấy hút thuốc nhìn rất trầm tĩnh, tư thế rất cố định, một tay dựa vào cửa kính xe, tay kia kẹp điếu thuốc rít từng hơi một.

Một lúc sau, khói thuốc bốc lên một chút.

Qua làn khói mờ ảo, Đông Họa phát hiện lông mày của anh ấy nhíu lại, hằn như một cái rãnh sâu.

Nếu như có thể, cô ấy rất muốn xoa dịu rãnh nhăn đó.

Mưa vẫn đang rơi tí tách.

Nửa tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua, Đông Họa cũng cảm thấy ngại vì làm chậm trễ thời gian của anh ấy.

Lúc này, Chu Tiễn Nam mới cởi áo khoác, đưa cho cô ấy: “Cô trùm cái này lên đầu, tránh ướt mưa về sẽ bị cảm lạnh.”

“Vậy anh thì sao?”

“Tôi không sao, lát nữa về tới nhà sẽ có người che ô đón tôi.”

“Chu đại ca, vậy cảm ơn anh, tôi về trước đây.”

“Ừm.”

Đội áo khoác của anh ấy lên, Đông Họa đeo chiếc túi da nhỏ của mình và chạy nhanh vào trong khu chung cư.

Vì trời mưa quá to nên những vũng nước trên đường đã ngập đầy nước.

Bình luận

Truyện đang đọc