Chương 394
Cô không ngờ nguyện vọng của lúc đó lại thành hiện thực.
Tuy rằng đã quá trễ, cũng đã sớm thay đổi, nhưng có thể thực hiện được, cô vẫn có chút vui vẻ.
“Sao vậy?” Thấy cô không ăn, hình như đang ngẩn người, Lục Kiến Thành ngẩng đầu hỏi.
“Không có gì, hơi nóng, lát nữa tôi sẽ ăn.” Nam Khuê nói.
Khi cúi đầu, khóe miệng cô gợn lên một nụ cười nhẹ ngọt ngào.
Cô nhớ lúc học trung học, các cặp đôi trẻ ở trường thường xuyên ra ngoài ăn tối, cô chưa từng yêu, lúc đầu còn chưa hiểu về tình yêu.
Nhưng thường thấy hai người yêu nhau cùng nhau ăn một bát cơm hoặc mì, có khi chàng trai sẽ đút mì cho cô gái ăn, cô giá sẽ cười như pháo hoa, hai người rất ngọt ngào.
Khi đó còn nhỏ, cũng rất trẻ, ngây thơ cho rằng tình yêu chính là hai người cùng nhau ăn một bát mì, anh đồng ý ăn phần còn lại của em, em đồng ý ăn phần còn lại của anh.
Như thế chính là thỏa mãn.
Sau này lớn lên, tôi mới nhận ra ý nghĩ lúc đó thật đơn thuần và đẹp đẽ biết bao!
Sau này lớn lên, mới hiểu được tình yêu của người lớn có nhiều thị phi và tính toán.
Tuy nhiên, cô vẫn bướng bỉnh nghĩ rằng tình yêu là một điều ngọt ngào và tốt đẹp.
Cho dù cho đến bây giờ, cô đã bị thương đầy người, cô vẫn tin tưởng như trước.
Tuy rằng, bọn họ đã không còn duyên phận chung tay cùng nhau trải qua cả đời, nhưng vào giờ khắc này, ít nhất giờ khắc này, cô cảm giác bọn họ giống như cặp đôi trẻ bên cạnh vậy.
Trông giống như bọn họ không phải là người lớn, chưa kết hôn, và bọn họ cũng không ly dị.
Họ giống như những cặp đôi trẻ, là một cặp học sinh trung học đơn thuần và ngọt ngào, tận hưởng sự ngọt ngào của tình yêu.
Vì vậy, cô đã hài lòng.
Một bát bún rất lớn, cả hai đều ăn rất chậm.
Về sau, bún đã ăn hết, còn lại một ít nước dùng.
Nam Khuê đã ăn no rồi.
Cô vừa buông đũa xuống, đã thấy Lục Kiến Thành cầm thìa lên, uống nước canh bún.
Khoảnh khắc đó, cô bị sốc và không thể tin được.
Trong ấn tượng của cô, Lục Kiến Thành không giống người mà có thể uống nước canh của hai người họ, ăn chung một bát bún với cô đã làm khó anh rồi.
Hơi sửng sốt, cô mở miệng: “Anh…? Có phải là chưa ăn no hay không, có muốn tôi cho anh một phần nữa không.”
“Anh ăn no rồi.”
Lục Kiến Thành nhanh chóng phản ứng lại, lập tức giải thích: “Chính là cảm thấy ăn một bát mì cùng với em rất tuyệt, sau này, có lẽ không còn cơ hội như vậy nữa, cho nên rất quý trọng.”
Sau khi ăn tối và đi ra khỏi cửa hàng nhỏ, trời đã tối và những ngôi sao đã ló dạng.
Bởi vì trời trong, trên bầu trời đầy sao, chớp nháy lấp lánh, bầu trời đầy sao chói mắt, nhìn rất đẹp.