Chương 871
Lúc này đây, Nam Khuê không nói nên lời.
Cô không trả lời, chỉ tạm biệt anh: “Ngại quá Tiễn Nam, bên phòng làm việc còn có chút chuyện, tôi đi trước đây, lần sau chúng ta lại nói chuyện.”
Nói xong cô liền chạy trối chết.
Cô sợ, sợ rằng nếu mình ở lại thêm nữa thì dù có thế nào đi nữa thì cô cũng không thể níu kéo được nữa, lại càng sợ rằng mình sẽ bộc lộ hết cảm xúc của mình.
Cô không muốn mình trở nên yếu đuối như vậy.
Chạy một mạch đến chỗ làm việc, Nam Khuê vừa vào cửa liền bị Đông Họa ôm lấy, cô ấy vui vẻ nói: “Khuê Khuê, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi!”
“Cậu đã đi đâu vậy? Bọn mình gọi cho cậu nhiều cuộc điện thoại như vậy mà không thấy bắt máy, tin nhắn Wechat cũng không thấy trả lời, người lại không thấy trong bệnh viện, nơi nào cũng không thấy cậu, mình còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì rồi, làm mình sợ muốn chết.”
“May là cậu xuất hiện rồi, nếu không có khi bọn mình phải đi báo cảnh sát.”
“Yên tâm, mình không sao.” Nam Khuê vỗ vai an ủi cô ấy.
“Không sao là tốt rồi.”
Nhìn quanh một vòng, Nam Khuê lại nhìn Đông Họa: “Họa Họa, vất vả cho cậu rồi, có phải hôm nay rất bận không?”
Đông Họa lắc đầu: “Kể ra cũng khéo, hôm nay cậu không đến, may mà công việc cũng tương đối nhẹ nhàng, nếu không mình bận đến điên mất.”
“Vậy là tốt rồi.”
Cô cảm thấy bớt áy náy hơn.
Nghĩ đến việc phải rời khỏi, Nam Khuê bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ không nỡ và lưu luyến.
Lưu luyến mọi người ở đây, lưu luyến bệnh viện này, lưu luyến sư mẫu, lưu luyến lời mẹ cô dặn dò.
Cô ngẩng đầu nhìn lên phía trên, như đang nhìn thấy mẹ cô vậy: “Mẹ, mẹ có trách con không? Trách con vất vả lắm mới thi vào được, rồi lại phải rời khỏi, trách con không hoàn thành ước mơ của mẹ.”
“Mẹ, con biết mẹ sẽ không trách con, mẹ cũng muốn con được vui vẻ, được sống hạnh phúc phải không? Con xin lỗi mẹ, con thật sự không thể kiên trì nổi nữa. Bây giờ cứ nhắm mắt lại là con lại thấy ác mộng ngày hôm đó.”
Nhắm mắt lại, Nam Khuê để những giọt nước mắt chảy ngược vào tim mình.
Trước khi đi, cô nhìn lại lần cuối nơi mình đã làm việc mấy tháng và những đồng nghiệp đã kề vai sát cánh với mình.
Sau đó, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu, bước vào thang máy, bấm dãy số quen thuộc.
Tuy rằng cô rất hận, nhưng cô biết dù thế nào cô cũng phải đối mặt với người đàn ông kia.
Hơn nữa, cô phải tự lấy lại công bằng cho mình.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ rồi, thế nhưng khi thật sự đứng trước cánh cửa đó, trong lòng Nam Khuê vẫn rất hụt hẫng.
Một loại cảm giác nghẹt thở cứ hung hăng ghìm chặt cổ cô.
Cô cố gắng khống chế bản thân lại, cô vươn tay mở cánh cửa đó ra. Lọt vào tầm mắt chính là Quý Dạ Bạch đang ngồi trên ghế làm việc.
Nhìn thấy Nam Khuê, anh ấy lập tức bước qua ân cần hỏi: “Cô làm sao vậy? hôm nay tôi vẫn luôn tìm cô, tôi gọi biết bao nhiêu cuộc điện thoại mà không có ai nghe.”