CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1191

Cửa phòng ngủ đang mở ra một khe hở, lộ ra một chút ánh sáng mờ mịt đi ra.

Lục Kiến Thành đứng dậy, đi chân trần, nhẹ nhàng bước chân đi vào.

Có lẽ quá mệt mỏi, Nam Khuê dỗ dành hai đứa bé xong đã ngủ thiếp đi bên cạnh.

Cô đang ngủ say, trên gương mặt cô là sự yên bình.

Thấy cô ngủ ngon như vậy, Lục Kiến Thành đương nhiên không nỡ quấy rầy.

Đóng cửa lại, anh nhẹ bước chân, lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, sau đó trở về phòng ngủ thứ hai của mình.

Có thể là quá mệt mỏi, Nam Khuê chỉ chợp mắt một chút, lúc mở mắt cảm thấy vô cùng khát nước nên ra ngoài rót nước.

Bởi vì quen thuộc trong nhà, hơn nữa có chút ánh trăng chiếu vào, cô không bật đèn, chỉ mượn ánh trăng để uống nước, sau đó đi vào phòng ngủ.

Đẩy cửa ra, bởi vì vừa mới tỉnh giấc, ý thức của cô cũng có chút mơ mơ màng màng.

Cho nên không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp xốc chăn lên nằm vào.

Tuy nhiên, khi được ôm ấp vào lòng, cả người Nam Khuê lập tức bừng tỉnh.

Ngay cả giọng nói cũng trở nên lộn xộn: “Kiến Thành, anh anh… Em… Em Làm sao em lại ở trên giường anh?”

Thật ra Lục Kiến Thành vừa nhắm mắt lại, đang định ngủ thì đột nhiên cảm giác trên người nặng xuống.

Ngay sau đó khi mở mắt ra, đập vào mắt anh thấy người nằm trên người anh, Nam Khuê đang đè anh.

Nhìn bộ dáng mơ mơ màng màng của cô, anh cũng đoán được đại khái là cô đi nhầm phòng.

Thế nhưng, nếu cô đã đi sai, lại đi tới phòng anh, làm sao có thể dễ dàng buông cô ra.

Đã tâm tâm niệm niệm một đêm, làm sao anh có thể nhẫn nhịn nữa.

“Khuê Khuê…”

Khẽ lẩm bẩm một tiếng, xoay người một cái, Lục Kiến Thành đã nhanh chóng đè Nam Khuê xuống dưới thân.

Đồng thời, đôi mắt như sao sáng nhìn cô: “Em có quên những gì em đã hứa với anh lúc ban ngày không?”

Nam Khuê lập tức đỏ mặt, cắn môi cúi đầu trả lời: “Em không quên.”

“Nhưng mà… Ban ngày anh đã chơi với bọn nhỏ, thể lực tiêu hao quá nhiều, em lo lắng anh không thể… Vận động như vậy nữa.” Khi nói mấy chữ cuối cùng, mặt Nam Khuê chôn cả vào lòng anh.

Hoài nghi như vậy, Lục Kiến Thành sao có thể chịu đựng được.

Đặc biệt là bị người phụ nữ mình yêu nghi ngờ.

Đưa tay ra, anh nâng cằm Nam Khuê lên, hai tròng mắt càng thêm sâu thẳm: “Khuê Khuê, em biết không? Vì em, anh đã cấm dục năm năm.”

“Năm năm qua chuẩn bị chỉ dành cho em, em còn dám hoài nghi anh, thật sự phải trừng phạt cho đã một chút, cho em biết thêm về sự lợi hại của anh.”

“Bồi thường gấp đôi? Không đủ, bây giờ anh muốn gấp mười lần.”

Vừa dứt lời, Lục Kiến Thành đã vội vàng hôn xuống, không cho Nam Khuê bất cứ cơ hội nào để nói chuyện nữa.

Trong phòng, chỉ có nhiệt độ tăng lên từng chút một.

Bình luận

Truyện đang đọc