Chương 1046
Nam Khuê cười nói: “Đúng vậy, dựa theo thời gian sinh đẻ bình thường thì chính là như vậy, nhưng con nghi ngờ là thai đôi nên chắc chắn không đến 40 tuần, muốn đủ tháng đủ 37 tuần đã khá khó.”
“Dì Chu, tâm nguyện của con rất đơn giản, chỉ cần hai đứa nhỏ không sinh non, sinh đủ tháng là con đã thỏa mãn rồi.”
Hai người cầm giấy kiểm tra, vừa nói vừa cười đi ra ngoài.
Lại hoàn toàn không biết rằng sau lưng hai người có một đôi mắt phẫn hận đang nhìn chằm chằm họ.
32 tuần?
Thai đôi?
Nam Khuê mang thai?
Vậy mà lại mang thai?
Tin tức này giống như một quả bom phát nổ, cú nổ mạnh mẽ đến mức Phương Thanh Liên không kịp phòng bị.
Cả Hạ Nhu nữa, vậy mà người phụ nữ kia lại không nói chuyện Nam Khuê mang thai cho cô ta.
Phương Thanh Liên nắm chặt tay, răng cắn chặt, ánh mắt vặn vẹo nhìn về phía Nam Khuê vừa rời đi.
Được, mang thai!
Đáng tiếc, cô ta sẽ không để cô được như ý nguyện.
“Nam Khuê, sao cô có thể mang thai được chứ? Hơn nữa còn là con của Kiến Thành?”
“Trên thế giới này, Kiến Thành chỉ có thể có con do tôi sinh ra.”
“Đừng trách tôi độc ác, muốn trách thì nên trách cô đã mang thai hai đứa nhỏ này.”
Có lẽ do không khí nơi Phương Thanh Liên quá u ám.
Hoặc cũng có thể do mang thai nên phụ nữ trở nên mẫn cảm hơn.
Đi được mấy bước với dì Chu, đột nhiên Nam Khuê dừng lại.
“Thiếu phu nhân, sao vậy? Có phải cô quên gì không?” Dì Chu cũng dừng bước lại hỏi.
Nam Khuê lắc đầu: “Không có quên gì, chỉ là vừa nãy con có cảm giác như ai đó đang nhìn mình chằm chằm, bầu không khí cũng kì lạ.”
Nhưng khi hai người nhìn về phía sau thì ngoài những người phụ nữ có thai đang xếp hàng ra cũng không còn gì khác.
“Có lẽ do dạo này xảy ra nhiều chuyện nên con mẫn cảm hơn!”
Vì không thấy gì nên Nam Khuê cũng chỉ có thể bỏ qua.
Đồng thời cũng tự nhủ bản thân không nên quá mẫn cảm, tâm trạng lạc quan hơn chút.
Xuống thang máy, hai người đi về phía bãi đỗ xe ngầm.
Lúc này Phương Thanh Liên cũng nâng cao cái bụng lớn của mình, từ từ đi theo sau.
Sợ bị hai người phát hiện nên cô ta cũng không dám đi quá gần, chỉ có thể đứng từ xa nhìn.
Xuống đến bãi đỗ xe, Nam Khuê mở cửa xe ra.
Lúc đang định đi vào thì thấy người nào đó ở bên trong, cô kinh ngạc đến mức bịt miệng lại, sau đó dịu dàng cười.
“Sao anh lại ở đây? Không phải nói anh đi làm cho tốt rồi sao?”