CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 265

Lúc đi qua người Lục Kiến Thành, anh đột nhiên đưa tay giữ lấy cô.

Ánh mắt Lục Kiến Thành sâu thẳm, ánh mắt như lửa rơi lên người Nam Khuê.

Có trời mới biết dáng vẻ lúc này của cô đẹp đến mức nào, mê người đến mức nào.

Mái tóc dài của cô tùy tiện xõa ra, gió thổi qua nên có chút lộn xộn nhưng vẫn rất đẹp, vừa dịu dàng vừa gợi cảm.

Vì mới tắm nước nóng xong nên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo của Nam Khuê lúc này giống như hoa sen mới nở.

Lúc đầu Lục Kiến Thành vẫn luôn cố gắng kiềm chế.

Nhưng lúc thấy hành động liếm môi của cô, dây cung kéo căng trong lòng anh đã đứt.

Giây phút đó trong đầu anh hiện lên tất cả hình ảnh hôn cô lần trước, môi cô vừa mềm vừa non, mũm mĩm hồng hồng, mê người như thạch vậy.

Xưa nay Lục Kiến Thành cảm thấy mình không phải là người túng dục, kết hôn hai năm, số lần bọn họ cùng phòng có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Số lần anh hôn cô lại càng ít hơn.

Nhưng sau hai lần hôn cô hôm trước, anh cảm giác mình như bị nghiện vậy, anh trở nên mê muội, tham lam một cách điên cuồng.

Nam Khuê không kịp chuẩn bị, trời đất đột nhiên quay cuồng, cơ thể cô xoay tròn 360 độ.

Một giây sau eo nhỏ của Nam Khuê bị Lục Kiến Thành mạnh mẽ ôm vào ngực.

Ánh mắt của anh vẫn nóng bỏng như cũ.

“Tôi mệt, muốn đi ngủ, anh buông ra.” Nam Khuê hơi hé miệng, nhẹ nhàng nói.

Lục Kiến Thành trực tiếp ôm cô lên giường, ánh mắt sâu thẳm lại một lần nữa nhìn cô: “Đúng lúc anh cũng buồn ngủ, anh ngủ với em.”

“Nhưng tôi muốn ngủ một mình.” Nam Khuê nói.

Cô vừa dứt lời, Lục Kiến Thành đã cúi người, trực tiếp hôn lên môi cô.

Lần này anh hôn rất từ từ, rất dịu dàng. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Có cảm tưởng lần này và người đàn ông vội vàng xao động, nổi giận, bá đạo kia là hai người vậy.

Nam Khuê chớp mắt, trong nháy mắt bị sự dịu dàng của anh bao vây, suýt thì quên đẩy anh ra.

Sau khi kịp phản ứng, cô lập tức đưa tay muốn đẩy anh ra.

Nhưng cô vừa đưa tay đã bị Lục Kiến Thành giữ lấy cổ tay, động tác của anh vẫn nhẹ nhàng như cũ, giống như một thân sĩ khiến người khác không tìm được chỗ bắt bẻ.

Mấy lần đẩy qua đẩy lại như vậy, cuối cùng Nam Khuê vẫn thua trận.

Việc cô có thể làm là cắn chặt răng, giữ vững trận địa, không cho anh xâm nhập.

Lục Kiến Thành đương nhiên biết, anh cười cười, đôi mắt đào hoa kia trở nên vô cùng mê người trong bóng tối.

Anh cũng không tức giận, vẫn kiên nhẫn dịu dàng hôn như cũ, giống như đang chờ Nam Khuê chủ động bỏ vũ khí đầu hàng.

Đột nhiên Lục Kiến Thành cúi đầu, anh lại gần tai Nam Khuê thổi nhẹ một hơi, cười quyến rũ nói: “Khuê Khuê, em không kịp chờ như vậy sao, ngay cả quần áo anh cũng cởi rồi.”

Giọng nói này, hơi thở này, đúng là muốn mạng người mà.

Bình luận

Truyện đang đọc