Chương 1254
Chu Tiễn Nam dừng lại, nhưng anh không quay đầu lại, bởi vì vẻ cô đơn trên khuôn mặt không cho phép anh bộc lộ ra ngoài với cô.
“Mấy năm nay, anh có quen với bạn gái nào không?”
“Không có.”
“Thực xin lỗi, là do em phải không? Nếu thật sự là do em, em hy vọng anh sẽ tìm được người thật lòng với mình.”
Nam Khuê vẫn chưa dứt lời, Chu Tiễn Nam liền cắt ngang lời cô, nói: “Không phải, chẳng qua anh chưa gặp được người con gái thích hợp trong lòng mà thôi. Em đừng suy nghĩ quá nhiều, năm năm trước, khi em nói chỉ muốn làm bạn với anh, anh đã từ bỏ rồi.”
“Được rồi, nếu đã như vậy thì em yên tâm rồi. Sau này nếu anh gặp được cô gái mình thích, nhất định phải giới thiệu cho em đấy nhé.”
“Ừ, chắc chắn rồi.”
Tin tức tới tai sư mẫu rất nhanh, đối với việc Nam Khuê trở về, bà đương nhiên rất vui mừng.
Hai ngày sau, Nam Khuê đến bệnh viện để trình báo.
Báo cáo xong, cô lên lầu gặp sư mẫu.
Sau đó, liền quay trở lại phòng ban của mình.
Sự thay đổi nhân sự trong bệnh viện tương đối ít nên ngoại trừ một vài đồng nghiệp mới, về cơ bản tất cả đều là đồng nghiệp cũ.
Mọi người đều rất vui mừng khi thấy cô trở lại.
Vì là ngày đầu tiên đi làm nên Nam Khuê cũng mang cho họ rất nhiều quà và hoa quả.
Sau khi chào họ, Nam Khuê đi đến phòng nghỉ để thay quần áo.
Vừa mới thay áo khoác trắng, đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.
Khoảnh khắc tiếp theo, Đông Họa liền đứng trước mặt cô, nước mắt chảy dài trên mặt.
“Khuê Khuê, thật sự là cô sao?” Đông Họa không thể tin được nhìn người trước mặt.
Nam Khuê tràn đầy áy náy, liền giang tay ôm lấy Đông Họa: “Thực xin lỗi Họa Họa, tôi đã giấu cô đi lâu như vậy. Tôi đã từng nghĩ sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.”
Hai người ôm nhau một lúc.
Đột nhiên, Đông Họa đẩy Nam Khuê ra: “Cô quả thực rất có lỗi với tôi. Chuyện quan trọng như vậy mà cô lại giấu giếm tôi. Cô có biết tôi đã khóc như thế nào không? Tôi áy náy muốn chết luôn đấy!”
“Tôi xin lỗi, tôi sẽ giải thích cho cô, được không?”
“Được, vậy mau nói cho tôi biết, nếu cô đem mọi chuyện giải thích rõ ràng, tôi sẽ không trách cô nữa. Còn nếu không giải thích rõ ràng, tôi không muốn làm bạn bè với cô nữa.”
Nam Khuê đem mọi chuyện vào thời điểm đó kể cho Đông Họa nghe tất cả,
Đông Họa là một người sống rất tình cảm, nghe những gì Nam Khuê đã trải qua trong những năm tháng kia, cô gần như đã khóc cạn nước mắt.
Cô ôm chầm lấy Nam Khuê, so với Nam Khuê còn bày ra vẻ đau khổ hơn.