Chương 1296
Không thể không nói, lời nói của nhân viên phục vụ vô cùng sắc bén.
Đừng nói là Hạ Nhu, ngay cả những người khác nghe được cũng sẽ tức điên.
Nhẫn nhịn lại nhẫn nhịn.
Hạ Nhu vẫn luôn nói với bản thân phải nhẫn nhịn.
Nhưng cuối cùng bà ta cũng không nhịn nổi nữa.
Bà ta đưa tay lên, một tiếng bốp vang lên.
Tay của bà ta đánh mạnh lên mặt nhân viên phục vụ.
Khay rượu trong tay nhân viên phục vụ lập tức rơi xuống đất, gần như chỉ trong một giây, mấy ly rượu vang đều tan tành, từng mẩu thủy tinh của ly đế cao bắn tung tóe.
Rượu vang đỏ chảy lênh láng trên mặt đất.
Nhân viên phục vụ ngồi xổm trên mặt đất, cô ta ôm mặt nhỏ giọng uất ức khóc.
Cảnh này nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.
Bà Vương là người tổ chức nên nhanh chóng đến nơi.
Bà ấy nhìn về phía người phục vụ làm đổ rượu vang, giọng nói nghiêm khắc vang lên: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Bà Vương, vô cùng xin lỗi, tôi không cố ý.”
Lúc này nhân viên phục vụ ban nãy còn hung hăng ngạo mạn đột nhiên trở nên mềm yếu đáng yêu, giống như biến thành người khác vậy.
Vừa cầu xin tha thứ vừa nhận sai.
Trong lòng Hạ Nhu hừ lạnh: Ai bảo vừa rồi cô châm chọc tôi? Bây giờ biết nhận sai rồi sao? Xem như cô biết điều!
“Thật xin lỗi? Có tác dụng sao?” Bà Vương tức giận nhìn cô ta: “Cô có biết loại rượu vang này đắt thế nào không? Đây đều là rượu quý được chưng cất mà bà Đỗ đặt ở chỗ tôi, là rượu quý có tiền cũng không mua được, cô đều đập vỡ hết rồi, lát nữa bà Đỗ tới tôi phải nói với bà ấy thế nào đây?”
“Gọi quản lí của mấy người đến, tôi muốn cô bị đuổi việc ngay lập tức.”
Kĩ thuật diễn của bà Vương vô cùng chuyên nghiệp.
Vân Thư đứng ở một bên cầm ly rượu vang, vẻ mặt bình tĩnh đứng ngoài quan sát.
Nghe thấy mình có khả năng bị sa thải, nhân viên phục vụ lập tức bị dọa sợ.
Cô ta ngồi xổm trên mặt đất, bả vai run run sợ hãi, run rẩy nói: “Bà Vương, thật oan uổng, mấy ly rượu vang này không phải do tôi làm đổ, xin bà nhất định phải lấy lại công bằng cho tôi.”
“Không phải cô làm đổ?” Bà Vương cũng rất phối hợp hỏi: “Nói cho rõ ràng, đã xảy ra chuyện gì?”
Nhân viên phục vụ ngẩng đầu lên, dè dặt nhìn thoáng qua Hạ Nhu.
Sau đó cô ta lập tức sợ hãi cúi đầu xuống.
“Không sao, cô nói đi, tôi rất công bằng ngay thẳng, chỉ cần không phải là do cô làm thì tôi sẽ không đổ oan cho cô.”
Nghe bà Vương nói vậy, nhân viên phục vụ đứng lên, chậm rãi chỉ về phía Hạ Nhu: “Là bà ta, đều do bà ta tát tôi một cái mới khiến rượu trong tay tôi rơi xuống đất.”
“Nếu như không phải do bà ta đánh tôi thì tôi chắc chắn sẽ không phạm phải sai lầm này, bà Vương, xin bà lấy lại công bằng cho tôi.”