CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 983

Trên đường về, anh đã không ngừng gọi điện thoại cho Nam Khuê.

Nhưng từ đầu đến cuối đầu dây bên kia đều là “Số máy quý khách vừa gọi tạm không liên lạc được.”

“Khuê Khuê, sao em có thể nhẫn tâm bỏ anh ở lại chứ?”

Vì tâm trạng anh không ổn định nên tốc độ lái xe quá nhanh.

Đột nhiên một người phụ nữ dắt tay một cô bé đi qua.

Lục Kiến Thành giật mình, lập tức phanh gấp lại.

May mắn phanh lại kịp thời nên xe dừng lại đúng lúc.

Người phụ nữ kia lập tức nổi giận, điên cuồng đập vào cửa sổ xe.

Nhìn cô bé kia, nhất là khi thấy hai mẹ con họ, Lục Kiến Thành như thành quả cầu da xì hơi.

Đột nhiên anh không khống chế được mình nữa mà gục vào tay lái, cố gắng kìm nén tiếng khóc của mình.

Giây phút này anh gần như là gào khóc.

Không chỉ rơi nước mắt.

Mà tiếng khóc cũng rất lớn.

Nước mắt rơi lên vô lăng rồi dần dần biến mất.

Trái tim anh như bị xé thành nhiều mảnh, mỗi một lần đều đau đến mức không thể thở được.

Người phụ nữ kia vẫn còn đập cửa kính, Lục Kiến Thành kéo cửa kính xuống, sau đó kí một tờ chi phiếu đưa cho cô ta: “Do tôi lái quá nhanh, may mắn không khiến hai người bị thương, đây là chút thành ý của tôi, hi vọng có thể bù đắp được lỗi lầm vừa rồi.”

Người phụ nữ kia nhìn thấy nhiều tiền như vậy thì lập tức trợn tròn mắt.

Cô ta lần nữa nhìn người đàn ông đang lái xe sang, trong lòng bỗng nảy ra một kế, la lớn: “Ôi chao, chút tiền này là muốn đuổi ai đây? Nhìn cái xe sang này của anh thì ít nhất cũng phải mười vạn.”

Lục Kiến Thành không muốn nghe giọng nói ồn ào của cô ta, hơn nữa anh vẫn phải nhanh chóng quay về.

Anh nâng tay, lúc chuẩn bị kí một tấm chi phiếu khác thì bé gái tết tóc đột nhiên kéo tay mẹ mình: “Mẹ, chúng ta không thể lấy thêm tiền được, chú đã phải trả giá vì sai lầm của mình rồi.”

“Mẹ nhìn mà xem, chú ấy cũng khóc rồi, trên mặt vẫn còn nước mắt đó. Cha nói con trai không dễ khóc, chú chắc chắn là gặp chuyện gì đó vô cùng đau lòng nên mới không cẩn thận đụng vào chúng ta, chúng ta tha thứ cho chú có được không ạ?”

Người phụ nữ nghe xong thì xoa đầu cô bé, vui mừng nói: “Được, mẹ nghe Đình Đình.”

Trước khi đi, cô bé còn giơ ngón tay cái lên với Lục Kiến Thành: “Cha nói chuyện đau lòng đều là quá khứ, chú, hi vọng chú có thể vượt qua khó khăn này và vui vẻ như Đình Đình vậy.”

Vẻ mặt Lục Kiến Thành lại lần nữa thay đổi.

Anh nghĩ đến Nam Khuê, càng nghĩ đến bé con trong bụng cô.

Rời khỏi anh, một mình cô sinh hoạt như thế nào được chứ?

Hơn nữa cô còn đang mang thai, một người phụ nữ có thai lại khó khăn đến mức nào chứ?

Nếu như anh có thể tìm được thì tốt.

Vậy nếu như anh không thể tìm được thì sao?

Có phải anh sẽ không được gặp cô và bé con nữa không?

Về đến nhà, Lục Kiến Thành lập tức điên cuồng đẩy cửa phòng ngủ ra.

Bình luận

Truyện đang đọc