Chương 44
Sau đó cô ta nói hai người đi lĩnh chứng trước, đợi khi người nhà anh tiếp nhận cô ta hai người sẽ tổ chức hôn lễ sau.
“Thanh Liên, có khả năng việc lĩnh chứng phải từ từ.”
“Vì sao, Kiến Thành, anh biết lúc em hôn mê khi xảy ra tai nạn xe cộ đã sợ hãi như thế nào không? Em sợ mình chết rồi cũng không được làm cô dâu của anh, cũng không thể gả cho anh.”
“Giấy đăng ký kết hôn và hộ khẩu của anh và Nam Khuê ở chỗ ông nội, phải mang những thứ này đến mới có thể ly hôn sau đó mới kết hôn được.”
Lúc anh giải thích không cẩn thận lỡ lời.
Không ngờ cô ta lại nhớ rõ như vậy, lại yêu cầu Nam Khuê làm theo.
Trên quãng đường sau đó Nam Khuê rất yên lặng, cô dựa vào cửa sổ, yên tĩnh nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ.
Nhà tổ nhà họ Lục cách xa thành phố sầm uất, một căn biệt thự ở cạnh núi sông, xung quanh đều là non xanh nước biếc, phong cảnh xinh đẹp.
Thật ra nhìn kỹ thì ngọn núi phía sau ở nơi này rất giống quê cô của cô.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chốc đã mười năm rồi.
Cô đã rời khỏi nơi đó mười năm, đến nhà họ Lục mười năm, yêu anh mười năm.
Mười năm, khoảng thời gian đẹp nhất của một người phụ nữ, cô dùng tất cả mọi thứ của mình, vừa gặp đã yêu, động lòng, tất cả mọi thầm mến cho một người đàn ông.
Mà giờ thì sao?
Nam Khuê duỗi ngón tay ra tính nhẩm, hôm nay, ngày mai, ngày kia.
Ngày kia là sinh nhật mừng thọ ông nội.
Thoáng một cái sẽ hết ngày kia, bọn họ sẽ đi ly hôn.
Cho nên, từ giờ trở đi, bọn họ chỉ còn ba ngày làm vợ chồng.
Nếu như có thể, cô hi vọng phép tính trên mười ngón tay này có thể mãi lặp lại, vĩnh viễn không có điểm cuối.
Đưa ngón tay ra tính toán, Nam Khuê cảm thấy hơi buồn ngủ.
Có thể do sáng nay quá mệt mỏi nên cô vừa nằm xuống đã ngủ mất.
Cô nhanh chóng cảm giác được một bàn tay ấm áp có lực trên vai mình, giọng nói êm ái của Lục Kiến Thành vang lên bên tai: “Có phải mệt rồi không?”
Trong lúc mơ màng, hình như cô bị anh ôm vào lồng ngực.
Không thể không nói, lồng ngực anh vừa rộng vừa dễ chịu.
Nam Khuê nhắm mắt lại, nhích tới nhích lui trong lồng ngực anh, sau khi đã tìm được một tư thế thoải mái thì mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, không hiểu sao cô lại có cảm giác cảnh vật trước mắt đang di chuyển, ngay cả mây trắng trên trời cũng nhẹ nhàng trôi đi.
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Một giây sau, giọng Lục Kiến Thành vang lên từ đỉnh đầu: “Tỉnh rồi?”
Nam Khuê lập tức hoàn hồn, lúc này mới phát hiện mình nằm trong ngực anh, đang bị anh bế vào, khó trách cô cảm thấy cảnh trước mắt lúc gần lúc xa.
Cô đưa tay vỗ vỗ trán, đúng là ngủ đến đần người rồi.
“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Nam Khuê hỏi.