Chương 247
“Lúc nào thì đến lượt anh dạy dỗ tôi rồi? Chuyện tôi đang nói là chuyện của anh và Nam Khuê, lúc ông nội rời đi đã dặn đi dặn lại anh đối xử với con bé cho tốt, nhất định phải yêu thương, che chở con bé, kết quả thì sao?”
“Anh xem anh làm những cái chuyện khốn nạn gì rồi, anh không làm tôi tức chết thì anh không vừa lòng đúng không?” Cơn tức trong lồng ngực Lục Minh Bác càng cao hơn.
Lục Kiến Thành thản nhiên nhận ánh mắt của ông: “Chuyện ông làm cũng đâu phải không chọc tức ông nội?”
“Lục Kiến Thành, nếu hôm nay tôi không dạy dỗ anh một trận thì ông đây không phải cha anh.”
Lục Minh Bác tức giận vung tay lên.
Lúc này Vân Thư đi tới nắm lấy tay ông, nặng nề kéo xuống.
“Nói ông đến giải quyết vấn đề chứ không phải để gia tăng mâu thuẫn.”
“Bà xem con trai tốt bà sinh đi!” Lục Minh Bác tức giận đóng sập cửa rời đi.
Vân Thư lạnh lùng nhìn Lục Kiến Thành.
Lục Kiến Thành cũng nhìn về phía bà: “Nếu như con đoán không sai, mẹ giúp con cản một tát này chỉ vì không muốn kích thích mâu thuẫn của con và ông ta, không muốn còn hận ông ta hơn, nhưng vô dụng thôi, con sẽ không tha thứ cho ông ta.”
“Con đúng là đáng đánh. Vậy mà lại tổ chức tiệc sinh nhật cho Phương Thanh Liên ồn ào như vậy, con có nghĩ đến cảm nhận của Nam Khuê không?”
Nhắc đến Nam Khuê, nhớ đến cảnh cô rời đi với Chu Tiễn Nam, trong lòng Lục Kiến Thành vô cùng khó chịu.
Lời nói ra cũng có chút ghen tuông: “Cô ấy căn bản không quan tâm.”
Nói xong anh lại có cảm giác thất bại.
Trước bữa tiệc sinh nhật, anh đã nghĩ đến ngàn lần, chỉ cần Nam Khuê tìm anh, nói với anh một câu cô không thích hoặc tỏ thái độ không muốn anh tổ chức sinh nhật cho người phụ nữ khác, hôm nay anh sẽ hoàn toàn hủy bỏ.
Nhưng anh cứ chờ.
Chờ đến ngày hôm nay, chờ đến giây phút bữa tiệc bắt đầu cũng không nhận được điện thoại của cô.
Cô còn điềm nhiên như không có việc gì xảy ra mà đến tham gia bữa tiệc, có thể thấy cô cũng không quá quan tâm.
“Sao con biết con bé không quan tâm? Con bé tự mình nói cho con sao?”
“Cần tự cô ấy nói sao? Biểu hiện của cô ấy đã nói rõ tất cả.”
Lục Kiến Thành nói xong thì đi tìm một nơi rồi yên lặng ngồi xuống.
Người cũng trở nên vô cùng trầm lặng.
Cả ngày hôm nay anh đều vô cùng không vui, một chút cảm giác vui vẻ cũng không có.
Vân Thư đi qua, lấy một tờ giấy đưa cho anh: “Có khi phụ nữ đều miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo, càng quan tâm, càng cậy mạnh thì càng không nói ra, mau về đi, dỗ dành con bé cho tốt, hai đứa tháo bỏ hiểu lầm, bây giờ vẫn kịp.”
“Mẹ nói cô ấy không phải không quan tâm sao?”
Lục Kiến Thành ngẩng đầu, ánh mắt đột nhiên sáng lên, trong đôi mắt lấp lóe tia sáng.
“Tình cảm của con bé tự con rõ nhất, mẹ chỉ không muốn con phải hối hận và lãng phí thời gian ở chỗ này mà thôi, về sớm chút vẫn tốt hơn.”