CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 809

“Được, coi là thế đi, nhưng trước giờ con chưa từng đưa cô gái nào về cả, con chắc chắn không có ý gì với cô bé chứ?”

“Mẹ, mẹ có hiểu những gì con nói không vậy? Ngoài ý muốn, đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi.”

“Hơn nữa người ta đã có người mình thích rồi, con trai của mẹ cũng không mẫu người mà cô ấy thích.”

Lúc này người phụ nữ mới nghe hiểu, bà ấy chớp đôi lông mi dài của mình.

Nhưng bà ấy lập tức nói: “Cho dù thế thì con cũng có cơ hội cạnh tranh công bằng mà, hơn nữa chỉ là người thích, vẫn chưa ở bên nhau, chỉ cần có cơ hội thì con trai, con cũng có cơ hội.”

Nam Khuê ở bên cạnh lại vô cùng bất an.

Cô đã liên tục sờ mũi mấy lần rồi.

Trong lòng càng cạn lời hơn.

“Mẹ, sao mẹ lại cố chấp như vậy chứ, sao mẹ không nghe lời khuyên bảo của con chứ? Con không hiểu sao mẹ cứ nhất định phải là con và cô ấy chứ?”

“Không vì gì cả, mẹ nhìn trúng cô bé, muốn cưới người ta về làm con dâu của mẹ thôi.”

“Mẹ, người ta là người chứ không phải hàng hóa, không phải cứ mẹ nhìn trúng thì là của mẹ được.”

“Mẹ đâu có nói vậy, cho nên mẹ mới nói con cố lên, con cố gắng lên, theo đuổi Tiểu Khuê cho bằng được, để con bé cam tâm tình nguyện gả cho con.”

Cãi lộn một lúc, cuối cùng người thỏa hiệp là Quý Dạ Bạch.

“Được, ý của mẹ con hiểu rồi, con cố gắng, con sẽ cố gắng.”

Quý Dạ Bạch nhìn đồng hồ rồi nói: “Bây giờ là giờ mẹ hay đi thẩm mỹ viện, con nói lái xe đưa mẹ đi.”

Nghe mấy chữ “thẩm mỹ viện”, người phụ nữ lập tức xách túi lên, không còn chút chần chừ.

Trước khi đi, bà ấy còn nói với Nam Khuê: “Tiểu Khuê, dì là người thẳng tính, hi vọng con có bỏ qua những lời dì vừa nói ban nãy, sau này nếu có thời gian, dì sẽ đưa con đi làm đẹp với dì, chúng ta tâm sự với nhau.”

Rồi nói với con trai mình: “Con trai, cố lên, mẹ tin tưởng con nha!”

Sau đó mới hài lòng rời đi.

Văn phòng lập tức rơi vào yên lặng.

Khoảng mấy phút sau Nam Khuê và Quý Dạ Bạch đều không nói gì, đều yên lặng.

Cầm cốc nước uống mấy ngụm, cuối cùng chén trà bị cô uống từng ngụm từng ngụm nhỏ hết sạch.

Uống xong ngụm cuối cùng, Nam Khuê đặt chén xuống: “Viện trưởng Quý, nếu không còn việc gì thì tôi đi làm việc trước.”

“Chờ chút.”

Quý Dạ Bạch lập tức gọi cô lại.

Nam Khuê đành phải dừng bước lại.

Quý Dạ Bạch nâng trán, cảm thấy có chút nhức đầu nói: “Vừa rồi cô cũng nghe thấy dó, mẹ tôi rất thích cô, thậm chí còn coi trọng cô, nhất định muốn tôi cưới cô về nhà.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc