Chương 971
“Nhưng mà con không thể kết hôn cùng anh ấy được. Bây giờ nhà họ Lục đang gặp khó khăn lớn, chỉ có cách là con rời đi thì nhà họ Lục mới có thể vượt qua lần khó khăn này.”
“Ông nội đối xử với con tốt như vậy, con thật sự không có cách nào có thể yên tâm sống cùng Kiến Thành, sau đó nhìn công ty bị hủy diệt.”
“Nếu vì hạnh phúc của con mà phải hy sinh cả nhà họ Lục thì con làm sao có thể hạnh phúc được?”
“Mẹ, mẹ sẽ ủng hộ con đúng không? Tuy rằng sẽ rất đau đớn nhưng nhìn thấy anh ấy sống tốt, công ty phát triển tốt, còn có một cặp bảo bảo đáng yêu thế này, con cũng nên thấy đủ rồi phải không mẹ?”
Nói xong những lời này, Nam Khuê lại ngồi trước mộ của Nam Thu Ngữ rất lâu, rất lâu.
Vừa xuống đến chân núi, Nam Khuê đã thấy một chiếc xe quen thuộc.
Vừa định bước tới, cô đã nhìn thấy Lục Kiến Thành đi từ trên xe xuống.
Nhìn thấy đó là anh, Nam Khuê bước nhanh hơn, vẻ mặt bất ngờ nhìn anh: “Sao anh lại tới đây?”
Lục Kiến Thành không nói lời nào, chỉ ôm cô vào lòng.
“Xin lỗi, anh đến muộn rồi, hôm nay là ngày giỗ của mẹ, anh biết em nhất định sẽ đến đây.”
“Không sao, mẹ không phải người lòng dạ hẹp hòi, đợi sau này anh có thời gian lại đến cùng em là được rồi.”
Lời giải thích của Nam Khuê khiến Lục Kiến Thành cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Mới vừa ngồi lên xe, điện thoại đã kêu ting ting, cô nhận được một tin nhắn từ số điện thoại lạ.
“Cô Nam Khuê, cô còn hai ngày để suy nghĩ.”
Tin nhắn này là do Lâm Tư Vũ gửi đến.
Hai ngày, bốn mươi tám giờ.
Trước đây, cô luôn cảm thấy một ngày rất dài, nhưng bây giờ, cô cảm thấy thời gian trôi nhanh như một mũi tên.
Nó nhanh đến mức cô thậm chí không biết làm thế nào để nói lời tạm biệt.
“Kiến Thành, lát nữa anh đi đâu vậy? Về công ty sao?” Nam Khuê nghiêng đầu hỏi anh.
“Cơ thể của em đã phục hồi rồi, mấy ngày nay có chút nhàm chán, để em đến công ty cùng anh được không?”
Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô: “Nếu em đi cùng anh, anh đương nhiên rất vui, nhưng anh sợ em mệt.”
Nam Khuê lập tức mỉm cười, đảm bảo chắc chắn..
“Không đâu, trong văn phòng anh không phải có một phòng nghỉ sao? Nếu em mệt sẽ vào bên trong ngủ chờ anh.”
“Được.”
Tuy nói là vậy, nhưng thời gian hai ngày quý giá như vậy, sao cô có thể can tâm ngủ chứ?
Buổi trưa nắng chói chang.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào gương mặt anh.
Anh cúi đầu, ngón tay lướt nhanh qua tài liệu, thỉnh thoảng hơi nhíu mày, thỉnh thoảng lại cầm cây bút trên tay lên viết.
Nhìn thấy những điều này, tim Nam Khuê lại co thắt lại.
Cô đứng dậy và lập tức chạy ra khỏi văn phòng.