Chương 1669
“Xém tí nữa là quên mất một đứa. Bà xã, em coi này, con gái anh đang kháng nghị đấy. Con đang muốn nói với em đợi khi con ra đời sẽ chăm sóc cho mẹ nó đấy.”
“Cho nên bà xã à, chúng ta không khóc nữa nhé.”
Sau khi em bé trong bụng và anh tiếp xúc với nhau, Nam Khuê lại càng khóc dữ hơn, đem hết những bi thương trong lòng phát tiết ra ngoài, những cảm xúc bị dồn nén trước kia cũng được trút hết.
“Ừm, em không khóc nữa.”
Nói xong, Nam Khuê cũng không thèm nhượng bộ, trực tiếp nắm lấy áo của Lục Kiến Thành lau nước mắt.
Lớp son mỏng manh trên môi cô cũng dính vào áo của anh.
“Bà xã à, em phải chịu trách nhiệm giặt quần áo cho anh đó nha.” Lục Kiến Thành đầy bất bình nói.
Nam Khuê liền nghiêng người và đặt một dấu môi lên ngực anh, một cái bên trái một cái bên phải.
“Dù sao cũng phải mang đi giặt, vậy thì cứ hôn thêm hai cái cho đã.”
Ngay khi cô nói xong, Lục Kiến Thành liền nhanh chóng ôm lấy mặt cô và trao cho cô nụ hôn nồng nhiệt cho đến khi cô gần như nghẹt thở.
Sau khi Nam Khuê và Lục Kiến Thành rời đi, tâm trạng của Mộc Uyển cũng rất tệ.
Ký ức phủ đầy bụi bặm kia lại được mở ra một lần nữa, giống như đang tự tay mình rạch ra vết sẹo năm xưa vậy.
Làm sao bà không đau lòng cho được?
Vì quá mức buồn bã, Mộc Uyển lại bị đau đầu.
“Mẹ, con đỡ mẹ lên lầu uống thuốc, sau đó nằm nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
“Ừm.”
Chu Tiễn Nam nhanh chóng đưa Mộc Uyển lên lầu, sau đó rót ly nước ấm và thuốc cho bà uống.
Nhìn bà uống thuốc xong, Chu Tiễn Nam lại đỡ bà nằm xuống giường.
Sau khi làm xong tất cả, Chu Tiễn Nam đột nhiên đóng cửa phòng ngủ, và lại đi tới chỗ Mộc Uyển.
“Mẹ, chuyện vừa rồi, có phải mẹ đang giấu con chuyện gì không?” Đột nhiên, Chu Tiễn Nam nhìn bà hỏi.
Trái tim Mộc Uyển như lỡ mất một nhịp khi nghe anh nói vậy.
Dưới tấm chăn trải giường, bà nắm chặt tay để giữ cho mình bình tĩnh.
“Tiễn Nam, mẹ có thể giấu con chuyện gì chứ? Mẹ đã nói với con tất cả những gì mẹ biết rồi.”
Mộc Uyển cố ý nói với giọng điệu thoải mái, bà cố tỏ vẻ bình tĩnh trước mặt con trai.
Chu Tiễn Nam nhìn bà và lắc đầu.
“Không, mẹ, vừa rồi con nghe vô cùng rõ ràng.”
“Mẹ nói bữa ăn đó ăn cùng với cha, còn có cả chú Chu nữa, còn nói lúc đó mẹ đang mang thai con.”
“Còn Phượng Kiều thì sao? Chuyện của em ấy là như thế nào?”
Nghe đến đây, Mộc Uyển thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Dưới tấm ga trải giường, bà lặng lẽ buông lỏng tay.
“Tiễn Nam, con đúng là người thận trọng cùng tỉ mỉ. Những lời này đến bản thân mẹ cũng đã quên mất, có lẽ vừa rồi do nhất thời hoảng loạn nên lỡ miệng mà thôi.”