Chương 175
Chỉ vì cô yêu anh nên sau khi gả cho anh cô mới thu hồi tất cả những nanh vuốt sắc nhọn kia vào, hóa thân thành một con mèo nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.
Nhiều khi Lục Kiến Thành thân mật vuốt tóc cô, dịu dàng nói: “Nam Khuê, em ngoan một chút, em ngoan một chút.”
Trái tim cô sẽ lập tức mềm thành vũng nước.
Thậm chí cô còn nghĩ, dù cứ làm một con mèo dịu dàng ngoan ngoãn như vậy để anh ôm trong ngực cưng chiều cả đời cũng vô cùng hạnh phúc.
Nhưng cô sai, cô hoàn toàn sai rồi.
Trương Ái Linh nói, yêu anh, em sẽ tự hạ bản thân xuống rất rất thấp, thấp đến mức toàn thân dính bụi, nhưng trong lòng em lại rất vui, từ trong bụi bặm nở thành một đóa hoa.
Sao anh có thể biết rằng cô đã cúi thấp đầu đến mức nào chứ, tất cả những dịu dàng ngoan ngoãn này cũng là vì yêu anh mà thôi.
Về phần bông hoa nở từ đất bụi kia đã sớm bị anh tự tay bẻ gãy và khô héo rồi.
“Lục Kiến Thành, anh thả tôi ra đi, gần đây chúng ta đều cần tỉnh táo lại, tôi cảm thấy chúng ta không còn bất kỳ nghĩa lý gì để thảo luận chủ đề này nữa.”
Tình yêu không phải là chuyện bàn một chút thì có thể yêu được.
Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi.
“Tại sao không còn ý nghĩa?” Lục Kiến Thành nắm chặt cổ tay cô: “Anh cảm thấy vô cùng có ý nghĩa.”
“Nhưng tôi không muốn nói nữa.” Nam Khuê từ chối.
Lục Kiến Thành chăm chú nhìn cô, đột nhiên nói: “Được, vậy thì làm.”
“Làm cái gì?” Nam Khuê ngây người.
Lục Kiến Thành đột ngột hôn mạnh lên môi cô, chỉ là lần này nụ hôn của anh không dịu dàng như lần trước mà mãnh liệt như mưa to gió lớn vậy.
Nam Khuê mở to mắt, cô không thể tin được người đàn ông trước mặt mình là Lục Kiến Thành.
Một mặt bá đạo, hoang dã này của anh, từ trước đến nay cô chưa từng thấy bao giờ.
“Nam Khuê, em đừng quên, khi nào cuộc hôn nhân của chúng ta vẫn còn tồn tại thì em vẫn là vợ của anh, anh không cho phép em nhớ thương người đàn ông khác.”
“Vậy thì làm sao? Không phải anh ngày ngày nhớ Phương Thanh Liên sao?”
“Ai nói em ngày ngày anh nhớ thương cô ấy?” Lục Kiến Thành cúi đầu, hơi thở ấm áp thổi qua tai cô: “Hiện tại trong đầu anh đều là em.”
Nam Khuê sửng sốt.
Làm sao có thể chứ?
Anh chắc chắn đang nói đùa, đang trêu chọc cô mà thôi.
Đột nhiên Lục Kiến Thành cúi đầu, trực tiếp ngậm lấy vành tai cô.
Nam Khuê rùng mình, cô mở to hai mắt, gần như không thể suy nghĩ, trong giây phút đó, trong đầu cô dường như trống rỗng, cái gì cũng không thể nghĩ được.
“Nam Khuê, em là của anh, là vợ của anh.”
“Ngoài anh ra, em không thể thuộc về bất kỳ người đàn ông nào khác.”
Giọng nói bá đạo của Lục Kiến Thành vang lên bên tai cô, từng chữ từng chữ một.