Chương 334
Nhưng trong phòng bệnh đã sớm trống trơn, căn bản không có người trả lời anh.
“Nam Khuê, Khuê Khuê…”
Anh lại gọi thêm vài tiếng, nhưng thứ anh đợi được vẫn chỉ là sự yên lặng.
Lục Kiến Thành luống cuống, anh ôm theo hoa, điên cuồng chạy ra quầy trực ban: “Xin chào, xin hỏi bệnh nhân ở phòng số ** đâu rồi?”
Y tá trực ban lật sổ ghi chép, sau đó nói cho anh: “Ngài Lục, ngài nói cô Nam sao?”
“Đúng, chính là cô ấy, cô ấy đâu rồi?”
“Cô Nam đã làm thủ tục xuất hiện và đi rồi.”
“Cô nói lại lần nữa?” Lục Kiến Thành gần như không thể tin được vào tai mình.
Mấy ngày gần đây, ngày nào anh cũng đến chăm sóc Nam Khuê, hai ngày đầu đúng là cô khá ngang ngược, dáng vẻ khi đối mặt với anh lúc nào cũng lạnh như băng và xa cách, nhưng mấy ngày sau cô đã thay đổi rất nhiều.
Không còn từ chối những thứ mà anh chuẩn bị, lúc anh chủ động nói chuyện với cô, cô cũng sẽ trả lời.
Thậm chí ngày cuối cùng, nụ cười trên mặt cô còn xuất hiện nhiều hơn.
Chính những thay đổi này mà anh đã cho rằng cô đang từ từ khôi phục.
Nhưng xem ra bây giờ cô căn bản không vượt qua được quá khứ, tất cả những thay đổi, tất cả những biểu hiện kia đều là giả, tất cả chỉ vì để ngụy trang cho anh thấy, để anh buông lỏng cảm giác.
Lục Kiến Thành lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Tiêu: “Lập tức tìm kiếm vị trí của Nam Khuê trong toàn thành phố.”
“Tổng giám đốc Lục, tôi lập tức làm ngay.”
Không cần nghi ngờ hiệu suất làm việc của tập đoàn Lục thị, mười phút sau Lâm Tiêu đã có kết quả: “Tổng giám đốc Lục, cô Nam Khuê đang ở phòng của một khách sạn, tôi lập tức gửi vị trí cho ngài.”
Sau khi nhận được định vị, Lục Kiến Thành điên cuồng đi thẳng đến đó.
Mười lăm phút sau, anh nhấn chuông cửa.
Khi thấy khuôn mặt quen thuộc của Nam Khuê, anh kích động nắm cổ tay cô: “Vì sao lại một mình rời đi?”
“Đến ngày xuất viện rồi thì tất nhiên tôi phải nhường vị trí lại cho những bệnh nhân cần hơn.”
So với Lục Kiến Thành đang vội vàng xúc động, Nam Khuê lại vô cùng bình tĩnh.
Không chỉ như vậy, đối với việc Lục Kiến Thành có thể nhanh chóng tìm được cô, cô cũng vô cùng bình tĩnh, không có chút bất ngờ nào.
Đúng vậy, đường đường là nhà họ Lục, muốn tìm một người thuê khách sạn ở đâu là chuyện dễ như trở bàn tay, cô biết chẳng mấy chốc Lục Kiến Thành sẽ tìm đến, cô cũng không muốn trốn, ngược lại cô chính là đang ở nơi này đợi anh.
“Anh đã nói sẽ đón em xuất viện, sao em không đợi anh?”
Ý thức được âm lượng giọng nói của mình hơi cao, Lục Kiến Thành hạ giọng xuống, nhẹ nhàng nói.
Nam Khuê cười, nụ cười của cô vô cùng lạnh lùng: “Vậy sao? Vậy thì thật cảm ơn ý tốt của ngài Lục, nhưng những lời của anh tôi đã không biết câu nào là thật câu nào là giả nữa rồi.”