Chương 1192
Trong đêm tối, hô hấp của hai người dồn dập mà nhiệt liệt, cơ hồ có thể nghe thấy rõ ràng.
Năm ngón tay siết chặt, tình cảm bắt đầu.
Mặc dù vậy, ngón tay mảnh khảnh của Nam Khuê vẫn trắng bệch vì nắm ga trải giường.
Lục Kiến Thành ở bên tai cô dụ dỗ hết lần này đến lần khác: “Khuê Khuê, đừng nhẫn nhịn, anh thích dáng vẻ em bộc lộ hết ra ngoài.”
“Hu hu… Lục Kiến Thành, anh xấu xa, anh bắt nạt em.”
“Ai còn mới lo lắng anh không đủ sức cơ chứ, bây giờ thì sao?’
“Em… Em sai rồi, tha em đi, em xin lỗi là được chứ gì?” Nam Khuê khóc lóc.
“Không được, đã muộn rồi, Nam Khuê, thời gian tiếp theo, tất cả của em đều thuộc về anh.”
Tuy rằng trên người đã cực kỳ mệt mỏi, cả người cũng mệt mỏi.
Thế nhưng, mấy năm nay đồng hồ sinh học dậy sớm vẫn đánh thức Nam Khuê.
Trong phòng, tất cả đã sáng lên.
Nhìn Lục Kiến Thành đang ngủ say bên cạnh, những ký ức tối qua lập tức quay trở lại, hiện lên trong đầu.
Nhất thời, Nam Khuê ngượng ngùng nhìn anh, ánh mắt ôn nhu như nước.
Bất quá, nghĩ đến Tư Mục cùng Niệm Khanh, nàng lập tức mặc quần áo của mình, chuẩn bị đi vào phòng ngủ.
Tối hôm qua sau khi kết thúc, cô thật sự quá mệt mỏi, cơ hồ ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, cho nên ngủ luôn, nếu không cô nhất định phải trở về phòng ngủ cùng hai đứa nhỏ.
Nếu không sợ bọn họ thức dậy lúc nửa đêm để tìm mẹ.
Kết quả, cô mặc quần áo, một chân vừa rời khỏi giường, đang định xuống giường thì bên hông đã bị người kia ôm chặt.
Ngay sau đó, giọng nói lười biếng mà gợi cảm của Lục Kiến Thành truyền tới: “Cô gái nhỏ không có lương tâm, tối hôm qua hưởng thụ xong, sáng sớm thức dậy bắt đầu muốn vứt bỏ anh sao?”
Ngay lập tức, cả người cô đều bị anh ôm vào trong lòng.
“Anh tỉnh rồi à?” Nam Khuê hơi nghi ngờ hỏi.
Vừa nãy thức dậy cô đã quan sát rất kỹ, cái người này rõ ràng đang ngủ rất say mà.
“May mà anh đã tỉnh, nếu không anh lại bị em bỏ ở đây một mình rồi.”
Lúc Lục Kiến Thành nói ra câu này, trong giọng nói còn tỏ vẻ cực kỳ ủy khuất.
Lông mày cũng hơi cau lại làm ra cái vẻ như bị cô bắt nạt vậy.
Nhưng hành động này lại khiến trái tim Nam Khuê mềm nhũn: “Em nào muốn bỏ bỏ rơi anh chứ, chỉ là em đã ở bên anh cả đêm rồi, em còn phải quay lại chỗ Tư Mặc và Niệm Khanh nữa.”
“Hôm qua tụi nó đều ngủ say, có lẽ không phát hiện ra em không ở cạnh, nhưng nếu buổi sáng tỉnh dậy mà không thấy em chắc chắn sẽ rất hoảng sợ, sẽ chạy khắp nơi tìm em đấy.”
Mấy năm qua, đêm nào cô cũng ngủ với Tư Mặc và Niệm Khanh.
Mỗi buổi sáng sớm cô lúc nào cũng phải dắt tụi nó ra ngoài tắm nắng ban mai.