Chương 1453
Anh quên cô, Kiến Thành của cô hoàn toàn quên cô, hoàn toàn không nhớ rõ cô.
Nhưng sao cô có thể buông tay được chứ?
Nhìn bóng lưng họ, Nam Khuê đột nhiên nâng chân chạy đến.
Cuối cùng cô duỗi tay ra, bá đạo cản đường hai người.
Thấy cô, Cố Mạc Hàn nhíu mày: “Cô gái, sao lại là cô? Cô thật sự không hiểu sao, hành vi kì lạ của cô đã ảnh hưởng rất lớn đến chúng tôi.”
“Mời cô tránh ra, chúng tôi muốn về nhà.”
Nam Khuê cố chấp đứng ở đó: “Em có thể tránh ra, nhưng em muốn anh trả lời em mấy câu hỏi.”
Cố Mạc Hàn không kiên nhẫn, trực tiếp nắm tay người phụ nữ bên cạnh đi vòng qua người Nam Khuê.
Nam Khuê không từ bỏ, cô lại đuổi theo, ánh mắt kiên định nói: “Nếu như không trả lời câu hỏi của em thì em sẽ không rời đi.”
Cố Mạc Hàn muốn kéo người phụ nữ đi tiếp, đúng lúc này người phụ nữ kia vỗ tay anh nói: “Mạc Hàn, cô gái này đã cố chấp như vậy thì chúng ta trả lời mấy câu hỏi của cô ấy đi.”
“Vừa rồi không phải anh cũng nói nhìn cô ấy rất đáng thương sao, không sao, chúng ta cũng không vội.”
Cố Mạc Hàn gật đầu, cưng chiều nhìn người phụ nữ bên cạnh: “Được.”
Hai người trước mắt ân ái như vậy, giống như họ chính là một đôi vợ chồng hạnh phúc.
Hình ảnh này lại mạnh mẽ đâm thẳng vào lòng Nam Khuê
Mỗi một lần họ thân mật là trái tim cô như bị đè ép đến đau nhói.
Nhưng ngay cả tư cách đi đến tuyên thệ chủ quyền cũng đã mất.
“Cô gái này, vị hôn thê của tôi đã đồng ý thì cô có câu hỏi gì mau nói đi, nhưng tôi nói trước, sau khi trả lời xong câu hỏi của cô, cô không thể quấn lấy chúng tôi nữa.”
Sắc mặt Nam Khuê trắng bệch, cô nghiêm túc mím môi, rồi gật đầu: “Được.”
“Vậy em bắt đầu hỏi đây, anh tên là gì?”
“Cố Mạc Hàn.”
Giọng anh rất điềm đạm, cũng rất bình tĩnh.
Hoàn toàn là thái độ của một người đang bàn công chuyện, không hề có bất kỳ thân mật hay ngọt ngào nào của quá khứ.
Cố Mạc Hàn, Cố Mạc Hàn …
Đầu lưỡi của Nam Khuê cứ lẩm nhẩm cái tên đó, mỗi lần gọi ra đều khiến trái tim cô đau đớn không thôi.
Có vẻ như anh ấy thực sự không nhớ tên thật của mình!
“Vậy thì anh có nhớ anh đã từng làm gì không? Có người nhà nào không?” Nam Khuê lại hỏi anh.
Lần này, Cố Mạc Hàn trực tiếp nắm lấy tay người phụ nữ bên cạnh mình, nói: “Tôi không có cha cũng không có mẹ, tôi là một đứa trẻ mồ côi, tôi lớn lên nơi biển cả, về phần gia đình tôi, Hiểu Tinh là vị hôn thê của tôi và sẽ sớm là vợ của tôi.”
Từng lời từng chữ của anh giống như chiếc búa nặng nề, đập vào ngực Nam Khuê một cách tàn nhẫn.
Mỗi một nhát búa giáng xuống như muốn lấy đi mạng người.
Chống lại cơn đau nhói trong lòng, Nam Khuê cười nhạt: “Thật vậy sao? Vậy thì vị hôn thê của anh thật sự rất hạnh phúc.”
Anh ấy có lẽ đã quên thật rồi!