CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 506

“Người khác chắc chắn không có cơ hội, nhưng em thì anh không chịu được.” Lục Kiến Thành nói, anh nâng khuôn mặt nhỏ của Nam Khuê lên, chân thành nhìn cô nói: “Khuê Khuê…”

“Ừm?”

“Hai hôm không gặp, em có nhớ anh không?”

Ánh mắt anh vô cùng dịu dàng, giọng nói trầm thấp gợi cảm muốn mạng người.

Đương nhiên là nhớ.

Sao có thể không nhớ chứ?

Dường như mỗi một giây phút không có anh bên cạnh, cô đều cảm thấy nhớ.

Nhưng lúc này cô không muốn làm người nói trước, không muốn làm người nói lời yêu thương trước.

Nói cô nhát gan cũng được, nói cô yếu đuối cũng được, cô thật sự không có dũng khí.

“Anh thì sao? Nhớ em không?”

Nam Khuê nâng mắt lên, lần này cô dũng cảm mà hỏi.

Lục Kiến Thành hôn một cái lên trán cô, sau đó nâng mặt cô lên, đôi mắt đen nhánh nghiêm túc nhìn cô, kiên định nói: “Nhớ, rất nhớ.”

“Mỗi giờ mỗi phút đều nhớ.”

“Từ lúc em rời đi đều nhớ.”

Những lời này như gió nhẹ nhàng truyền vào tai Nam Khuê, cô nghe xong không kiềm chế được mà mỉm cười.

“Em cũng nhớ anh.”

Nói xong, cô nâng tay ôm chặt Lục Kiến Thành.

Giờ phút này trái tim hai người như hòa vào làm một, gần nhau hơn bất kì lúc nào khác.

Vì Lục Kiến Thành đến nên Nam Khuê không đến nhà ăn ở bệnh viện.

Dù sao với giá trị nhan sắc này của Lục Kiến Thành, cô sợ mình vừa vào nhà ăn với anh đã thu hút sự chú ý của người khác.

Hơn nữa thân phận của anh đặc biệt, không nên công khai một cách trắng trợn như vậy vẫn hơn.

Cuối cùng hai người tìm một chiếc ghế dài ở công viên nhỏ tại bệnh viện để ngồi ăn cơm.

Mặc dù hơi đơn giản nhưng vừa thấy mỹ thực mà Lục Kiến Thành mang đến, cảm giác thèm ăn của Nam Khuê đã lập tức tăng vọt.

Bánh bao gạch cua, súp tôm ngô, cá hấp, sườn xào chua ngọt… Gần như món nào cũng là món cô thích.

“Oa, Lục Kiến Thành, anh cũng quá tuyệt rồi!” Nam Khuê kinh ngạc nói.

Thấy cô cong mắt cười, vẻ mặt vô cùng vui vẻ, Lục Kiến Thành cũng cười.

“Nhân lúc còn nóng, em mau ăn đi.”

“Được.”

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Nam Khuê ăn uống vô cùng vui vẻ, nhưng Lục Kiến Thành lại cảm thấy có chút buồn bực.

Nam Khuê nhanh chóng phát hiện được: “Anh sao vậy? Sao nhìn giống như không vui vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc