Chương 1535
Rõ ràng là cô đang cười, hơn nữa nụ cười xinh đẹp như vậy, xán lạn như vậy.
Nhưng lại bi thương vô cùng, làm cho lòng người xót xa đến cực điểm.
Cố Mạc Hàn nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng xoắn lại rất khó chịu.
“Thực xin lỗi, Nam Khuê.”
“Xin em nhất định hãy tự chăm sóc chính mình.”
Trong lòng anh hết lần này đến lần khác lặng lẽ nói lời xin lỗi.
Xoay người lại, Nam Khuê không ngừng lại dù chỉ một giây.
Khoảnh khắc đó bóng dáng ấy cô đơn, hiu quạnh và mỏng manh như một tờ giấy.
Thế nhưng, cô đứng thẳng tắp, vô cùng cao ngạo, quyết tuyệt đi trong ánh mặt trời.
Nhưng cho dù ánh mặt trời ấm áp đến đâu, cũng không làm ấm được trái tim lạnh lẽo của cô.
Lạnh quá!
Nhìn bóng lưng cô, Cố Mạc Hàn cảm giác trái tim mình tựa như bị nạo sạch.
Trống rỗng vô cùng khó chịu.
Anh cất bước, dường như không khống chế được muốn đuổi theo.
Nhưng lúc này, giọng của mẹ Chu lại vang lên bên cửa: “Mạc Hàn”
Bước chân Cố Mạc Hàn miễn cưỡng dừng lại.
Lúc này, mẹ Chu đi qua.
Bà ấy nhìn về phía Cố Mạc Hàn, dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Mạc Hàn, ngày hôm qua có chút lời bác gái chưa nói, nhưng Hiểu Tịnh dù sao cũng là con gái bác, bác rất đau lòng! Cả buổi tối, Hiểu Tịnh bởi vì lo lắng cho cháu ngay cả ngủ cũng không ngủ, vẫn luôn canh giữ, chờ đợi.”
“Bây giờ con bé cũng té xỉu, người còn chưa tỉnh, lại mang thai, cháu cũng không thể phụ lòng con bé!”
“Những lời này, bác vốn không muốn nói, bởi vì bác rất yên tâm với cháu, cũng tin tưởng cháu có thể xử lý tốt, nhưng bây giờ.”
“Người phụ nữ này đã tìm đến tận nhà rồi, Hiểu Tịnh nếu tỉnh lại biết, trái lại nó sẽ phải đối mặt như thế nào? Con bé hiếu thắng như vậy, chắc chắn sẽ không chịu nổi.”
“Mạc Hàn, coi như bác xin cháu, cháu thương cho con gái của bác đi, cháu đừng để nó bị thương, đừng để nó đau lòng, bây giờ nó còn là một phụ nữ mang thai đấy!”
Mẹ Chu vừa nói nước mắt cũng rơi lã chã.
Từng chữ tình sâu ý nặng, hơn nữa lại là một người già, Cố Mạc Hàn nghe chỉ thấy áy náy nhiều hơn.
“Bác gái là do cháu làm không đủ tốt, bác yên tâm, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với Hiểu Tịnh.”
“Được, nếu cháu đã nói rồi, bác gái sẽ tin, cháu nhất định đừng để bác thất vọng.”
Đạt được mục đích, mẹ Chu xoay người, trên mặt lập tức lộ ra sự đắc ý.
Ngồi lên xe, Nam Khuê cực kì bình tĩnh mở miệng: “Trần Tranh, chở tôi về đi!”
“Được.”
Trên đường đi, Nam Khuê vẫn rất yên tĩnh.
Cô nghiêng đầu, yên lặng nhìn cảnh vật hai bên lui lại.
Trần Tranh biết tâm trạng cô không tốt, cho nên anh ta cũng không dám quấy rầy, chỉ yên lặng chú ý.
Anh ta lái xe rất chậm.