CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 479

Chắc chắn vị khách quý anh ta vừa nói là Lục Kiến Thành.

Nhưng mà anh đã coi cô như một người xa lạ, cô cũng không muốn mở miệng cầu xin anh giúp đỡ.

Hơn nữa thấy người đàn ông trước mặt này gây khó dễ cho cô, anh cũng chỉ nhìn chứ không nói gì, thậm chí vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, bày ra vẻ tất cả chuyện này không liên quan đến anh.

Cho nên kể cả cô có mở miệng ra nhờ anh giúp đỡ thì sẽ thế nào chứ?

Chỉ là sự sỉ nhục, anh căn bản sẽ không giúp.

Nếu không, anh cũng sẽ không trơ mắt nhìn người đàn ông này bắt nạt cô như vậy.

Thu mắt lại, Nam Khuê hỏi: “Nhận lỗi bằng cách nào?”

Phương Kiều mỉm cười, sau đó búng tay: “Bưng lên.”

Chẳng mấy chốc, một ly rượu trắng đã được đặt trước mặt Nam Khuê.

Nam Khuê cảm thấy tim đập thình thịch, cô biết bây giờ không còn cách nào khác ngoài việc uống rượu, mặc dù có chút sợ hãi nhưng cô vẫn duỗi tay cầm ly rượu lên.

Cô vừa nâng ly rượu lên, chuẩn bị uống thì Phương Kiều ngăn cô lại: “Chờ đã.”

Nam Khuê nhìn anh ta đầy nghi ngờ.

“Đương nhiên, đây không phải là cách duy nhất.” Đột nhiên Phương Kiều nói.

“Còn có cách gì khác nữa sao?”

“Tôi vừa mới nói, cô đã làm phiền đến khách quý của tôi, nếu cô tình nguyện hôn anh ấy một cái, hoặc làm cách gì khác để anh ấy tha thứ, tôi có thể sẽ…” Tha lỗi cho cô.

Phương Kiều còn chưa nói xong, Nam Khuê đã trực tiếp từ chối: “Không cần. Tôi chọn uống rượu.”

Dứt lời, cô không chút suy nghĩ mà trực tiếp ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay.

Lục Kiến Thành giật giật người, anh muốn đứng dậy ngăn cản cũng đã muộn.

Anh không ngờ cô tình nguyện uống một ly rượu trắng lớn chứ không chịu hôn anh một cái.

Ngẫm lại cũng đủ châm chọc.

“Khuê Khuê, bây giờ em ghét anh đến vậy sao?” Nghĩ đến khả năng này, Lục kiến Thành cảm thấy trong ngực tràn đầy bi thương.

Từ khi nào mà quan hệ giữa anh và cô đã đến mức này?

Sau khi uống xong, Nam Khuê cảm thấy cổ họng mình vừa đau vừa nóng.

Dạ dày cô cũng nóng bừng, khó chịu như bị lửa đốt.

Đầu cũng đau kinh khủng.

Phương Kiều biết mình đã gây họa, lo lắng nhìn về phía Lục Kiến Thành, xem anh bước tiếp theo nên diễn như thế nào.

Lúc này, Nam Khuê hung hăng buông cái ly xuống, ngước mắt nhìn Phương Kiều: “Rượu cũng uống xong rồi, tôi có thể đi rồi chứ?”

Trong toàn bộ quá trình, cô không nhìn Lục Kiến Thành lần nào nữa.

Người xa lạ thì người xa lạ, cô cần gì phải nhìn anh.

“Cô đi đi!” Phương Kiều bất đắc dĩ xua tay.

Như có được tự do, Nam Khuê đã lập tức ôm bụng chạy đi như muốn trốn thoát.

Nam Khuê vừa đi, trong phòng bỗng truyền đến một trận vang lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc