CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 320

Không còn mưa to rơi vào người cô, cô cũng không còn lạnh lẽo, còn có ai luôn gọi tên cô, liều mạng nói với cô rằng: Đừng ngủ, Nam Khuê, đừng ngủ.

Tiếng gọi ấm áp, vội vàng như vậy, là mẹ sao?

Hay là ông nội?

Không đúng, không phải ông nội, nếu là ông nội thì sẽ gọi cô là “nhóc con”.

Là mẹ.

“Mẹ.” Nam Khuê nỉ non, cuối cùng dùng sức mở mắt ra.

Xe đã dừng, Chu Tiễn Nam đang ôm Nam Khuê xông đến khoa phụ sản.

Khi cảm nhận được mình đang nằm trong một vòng tay ấm áp, lúc nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, cô không kiềm chế được mà chảy nước mắt, giọng nói vô cùng run rẩy: “Chu Tiễn Nam?”

“Tôi có nhìn nhầm không? Thật sự là anh sao?”

Nếu như không mở mắt thì cô thật sự nghi ngờ mình nhìn nhầm.

Nghe thấy giọng cô, Chu Tiễn Nam mừng như điên, anh ấy cúi đầu xuống, kích động nói: “Là tôi, em không nhìn nhầm.”

“Cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”

Nam Khuê nhanh chóng phản ứng kịp: “Cho nên ban nãy là anh gọi tôi, là anh gọi tên tôi để tôi không ngủ, để tôi tỉnh lại, đúng không?”

“Ừm.”

“Cảm ơn anh, Chu Tiễn Nam, hình như lần nào tôi chán nản nhất, nguy hiểm nhất, cần người khác giúp đỡ nhất anh cũng đều xuất hiện, thật sự cảm ơn vì đã xuất hiện.”

Nam Khuê nói xong, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Cô còn tưởng rằng mình sẽ chết, mình sẽ hoàn toàn rời xa thế giới này.

Mỗi lần gặp anh ấy cô đều rất an tâm.

Lần này cô hi vọng anh ấy cũng có thể mang đến may mắn cho cô, để cô có thể gặp dữ hóa lành.

Nam Khuê để tay lên trên bụng che chở, cố gắng nói: “Tôi không sao, bé con… Quan trọng là giữ được bé con, tôi chảy máu, rất nhiều máu, tôi lo lắng cho bảo bối.”

Vừa nghĩ đến bảo bối, trái tim Nam Khuê đau như sắp chết.

Giọng nói mạnh mẽ, trầm ổn của Chu Tiễn Nam vang lên trên đầu cô: “Em yên tâm, tôi đã liên lạc với giáo sư Vương của khoa phụ sản, cô ấy nhất định sẽ giúp em giữ đứa bé.”

“Giáo sư Vương? Thật sao?”

Nghe được cái tên này, đáy lòng tĩnh lặng của Nam Khuê hiện lên tia sáng, hiện lên chút hi vọng.

Giáo sư Vương rất nổi tiếng trong lĩnh vực này, có biệt danh là “thần y thánh thủ” của khoa phụ sản, đã rất nhiều năm không tự mình giải phẫu.

Có bà ấy ở đây thì cô yên tâm rồi.

“Chu Tiễn Nam, tôi mệt quá.”

“Mệt thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc mọi chuyện sẽ tốt thôi.”

“Thật sao?”

Nam Khuê mở to mắt nhìn Chu Tiễn Nam, giống như chỉ cần là lời anh ấy nói, dù có nói gì đi chăng nữa cô cũng sẽ tin.

“Tất nhiên, tôi chưa từng nói dối.” Chu Tiễn Nam nói.

Bình luận

Truyện đang đọc