Chương 1259
Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Nam Khuê lập tức kích động, cô rút tay mình ta, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.
“Bây giờ anh bảo anh ta đi khỏi đây ngay, em không muốn nhìn thấy anh ta.”
Hoắc Ti Yến đến tìm cô có chuyện gì?
Đương nhiên không có tốt tới mức đến để quan tâm sống chết của cô rồi.
Vừa về nước, anh ấy đã gọi điện cho cô nhưng cô cố ý không nghe máy.
Không ngờ mấy ngày sau anh ấy lại trực tiếp chạy đến tận đây tìm cô.
Vừa nghĩ đến Niệm Niệm, Nam Khuê liền không thể nào thuyết phục bản thân đối tốt với Hoắc Ti Yến được.
“Anh ta muốn ở lại đây cũng được, nhưng em sẽ không nói cho anh ta biết điều mà anh ta muốn biết.”
“Em xuống dưới ăn cơm đây, nếu như anh muốn ở cùng anh ta thì cứ ở đây đi!”
Nói xong, Nam Khuê liền đi xuống lầu.
Biết cô tức giận rồi, Lục Kiến Thành liền vội vã giơ tay ra kéo cô lại: “Khuê Khuê, đừng như thế mà, Ti Yến, cậu ấy đã hối hận rồi, bây giờ cậu ấy đi tìm em là vì muốn cố gắng bù đắp cho Lâm Niệm Sơ.”
“Những khổ sở mà Niệm Kiệm đã phải chịu đựng mấy năm nay, anh ta không bù đắp nổi đâu.”
“Anh thả em ra, em muốn đi xuống dưới.” Nam Khuê lại lặp lại một lần nữa.
“Vậy anh đi cùng em.”
“Không cần đâu, nếu đã là bạn tốt của anh thì anh ở đây cùng anh ta đi!”
Khi hai người đang lôi kéo nhau, cửa thư phòng đột nhiên mở ra, thân hình cao lớn của Hoắc Ti Yến từ trong phòng bước ra.
Không thể không nói, khi gặp lại Hoắc Ti Yến, Nam Khuê đã rất ngạc nhiên.
Chàng trai đẹp trai cao ráo ngày nào bây giờ đã phờ phạc đi rất nhiều.
Đặc biệt là khuôn mặt đầy râu kia lại càng khiến người ta bất ngờ.
Nhưng cho dù có như thế thì sao chứ?Truyện
Niệm Niệm của cô còn thảm hơn anh ta.
“Nam Khuê, tôi biết cô không muốn gặp tôi.” Hoắc Ti Yến bước vài bước đã đi tới trước mặt cô: “Chỉ cần cô nói cho tôi biết tung tích của cô ấy, cô muốn điều kiện gì tôi cũng có thể đồng ý.”
“Vậy sao?”
Nam Khuê cười nhạt rồi lạnh lùng nhìn anh ấy: “Mấy năm không gặp, không ngờ Hoắc tổng lại phóng khoáng như vậy, nếu như lúc đó anh cũng phóng khoáng như vậy với Niệm Niệm, thỏa mãn hết tất cả điều kiện của cô ấy thì có khi con của hai người bây giờ cũng mấy tuổi rồi đấy.”
Không khó để nghe ra, trong lời nói của Nam Khuê đầy sự mỉa mai.
Nhưng mỉa mai thì sao chứ, vì để tìm được Lâm Niệm Sơ, Hoắc Ti Yến chỉ có thể chịu đựng thôi.
“Với tư cách là bạn thân của Niệm Sơ, tôi biết rằng cô đang bất bình cho cô ấy, tôi cũng biết cô đang trách tôi, thế nên bây giờ tôi chỉ muốn bù đắp cho cô ấy mà thôi.” Giọng nói của Hoắc Ti Yến vừa trầm thấp lại thô cứng.
“Hoắc tổng sai rồi, anh có thể đối xử rất nhẫn tâm với Niệm Niệm, đối với tôi đều không thương hại gì, sao tôi dám trách anh chứ?”
“Nam Khuê, Hoắc Ti Yến tôi từ khi sinh ra tới giờ chưa cầu xin ai bao giờ, nhưng bây giờ tôi cầu xin cô hãy nói cho tôi biết tung tích của cô ấy đi.”